Tại thư phòng của Diệp gia có hai bóng dáng đang yên tĩnh tự làm công việc
của mình. Diệp Vĩnh Thành ngồi trên bàn xử lý văn kiện do hai con trai
gửi về, thỉnh thoảng trong không gian vang lên tiếng lật giấy, tiếng bút viết và những cuộc gọi ngắn.
Diệp An nhẹ nhàng tựa vào cửa sổ
lật từng trang với tốc độ trung bình 10 phút xong một quyển sách. Tốc độ nhanh chóng đó hơi chút không hợp với sự lắng đọng nơi đây. Có vẻ cô
cũng gần xem xong các tư liệu mình cần rồi. Cái danh thiên tài đứng nhất toàn thành phố C kiếp trước đâu phải để đó trưng bày.
Diệp Vĩnh
Thành nhìn thấy sách từng chút chất đống dưới chân con gái không khỏi
lắc đầu bảo “ Tiểu An, con xem nhanh như vậy liệu có ghi nhớ được gì
không a. Nãy giờ cha thấy con đọc cũng phải được 17 cuốn sách lịch sử,
địa lý, khoa học và chính trị rồi.” Tuy vậy không khó để nhận ra giọng
nói kia có bao nhiêu ôn nhu cùng cẩn trọng thăm dò. Lúc này Diệp Vĩnh
Thành thực sự vui mừng. Niềm vui còn lớn hơn cả khi Diệp thị ký xong hợp đồng cả mấy Tỷ USD nữa. Con gái cưng ông sủng ái mà lớn lên nay đã chịu nói chuyện với ông rồi. Còn con bé đã chịu tha thứ cho ông hay chưa
chắc phải để một thời gian nữa ông mới dám hỏi. Ông sợ mình làm gì quá
đáng Diệp An sẽ lại cách xa ông như lúc trước vô cùng.
Diệp An
nghe câu hỏi của cha mình, dừng việc đọc lại ngẩng đầu lên cười cười“Cha à ngài không biết con gái độc nhất này của ngài rất thông minh sao. Hơn nữa đây chỉ là đọc và ghi nhớ đâu đòi hỏi tính toán đâu a”
Diệp Vĩnh Thành ngạc nhiên một chút, ông hiểu ý của Diệp An. Nói vậy con bé
vẫn chưa chấp nhận việc ba người Hà Như Bình vào nhà ông. Ông hiểu nhưng làm sao ông có thể nhẫn tâm để giọt máu của mình lưu lạc bên ngoài
không được ai công nhận đây. Ông biết Diệp Hoa không đơn giản như vẻ bề
ngoài, vì những hành động của Diệp Hoa bây giờ rất giống với Hà Như Bình lúc xưa tiếp cận ông.
Nghĩ lại, ông không khỏi nhíu mày nhớ đến
người vợ đã mất, một trận đau tâm can dâng liên khiến ông thấy hơi khổ
sở. Hà Vĩnh Cơ là người phụ nữ duy nhất ông yêu, hai người là thanh mai
trúc mã nhìn nhau lớn lên, lão gia tử cha của ông cũng rất yêu thích Hà
Vĩnh Cơ vì vậy vào năm Vĩnh Cơ đủ tuổi kết hôn đã cho phép cả hai nên
duyên vợ chồng mặc rào cản thân thế gia tộc họ Hà chỉ ở mức Trung lưu.
Vĩnh Cơ kém ông 4 tuổi, vào lúc bà 16 tuổi độ tuổi đẹp tựa trăng rằm người
đến cửa tỏ tình ý đã xếp dài cả phố. Ông đã phải mất rất nhiều can đảm
mới dám thổ lộ với bà.
Diệp An lớn lên rất giống mẹ, cô cũng làm
dịu đi phần nào khuây khoả nỗi nhớ vợ của Diệp Vĩnh Thành. Nhìn ánh sáng cửa sổ hắt lên bóng dáng con gái mình, trong phút chốc Diệp Vĩnh Thành
tưởng như quay lại cách đây 23 năm ông cũng nhìn Vĩnh Cơ tựa người bên
cửa sổ đọc sách thế này và trong phút giấy xúc động đó ông đã ngỏ lời
yêu trong thư phòng của Diệp lão gia.
Lúc Vĩnh Cơ nở nụ cười nhận lời yêu của ông, ông đã thấy đó là ngày hạnh phúc nhất của mình từ khi
sinh ra. Ông nhìn Vĩnh Cơ lớn lên, che chở bà từ nhỏ chính vì vậy tình
yêu cả hai dành cho nhau không ai có thể dễ xen vào được. Nếu như không
có em gái của bà - Hà Như Bình nhảy vào phá hỏng có lẽ vợ của ông vẫn
còn ở đây, bên cạnh ông bồi ông an nhàn sống qua ngày mà không phải vì
thương tâm ông phản bội mà ôm nỗi hận ra đi.
Diệp An nhìn cha
mình bỗng nhiên thất thần, cô thử vận dụng tinh thần lực ít ỏi bao trùm
khoảng cách để dò xét dao động của Diệp Vĩnh Thành thì cô thấy ông đang
có những cảm xúc thương tâm khổ sở. Đem theo nỗi nghi hoặc Diệp An thu
lại tinh thần lực, cô không hiểu ông đang thương tâm cái gì, không lẽ
thái độ của cô biến hoá lớn quá nên ông bị choáng ư?? Có lẽ cô nên điều
chỉnh mình thái độ gay gắt hơn cho giống Diệp An cũ mới được. Độc ác mới là nghề của cô không phải sao.
”Con lớn lên rất giống Vĩnh Cơ”
Trong lúc Diệp An đang suy tính định hướng bộc lộ một chút sự điêu ngoa
của mình ở kiếp trước khi còn là Cố Minh Tuyền thì Diệp Vĩnh Thành cất
tiếng. Cô giật mình một chút. Khoan. Vĩnh Cơ?? Cái gì vậy???
Ký
ức hai kiếp bỗng nhiên đảo lộn một chút khiến Diệp An hơi hoang mang.
Dẫu sao đây cũng không phải thân thể của cô, cô bị nhầm lẫn giữa hai
người mẹ cũng là lẽ hiển nhiên.
Diệp An hồi thần suýt làm rơi
quyển sách trên tay, trán cô đã lấm tấm một chút mồ hôi do trong đầu
đang xử lý một khối lượng thông tin rất lớn. Cô đã biết Diệp Vĩnh Thành
đang nhắc đến ai. Đó là mẹ của thân thể này cũng tên là Vĩnh Cơ.
Trong ký ức cô thấy đây là một người mẹ rất độc lập, xinh đẹp và thông minh.
Bà đã có một cuộc sống viên mãn khi được Diệp Vĩnh Thành yêu thương và
mất khi Diệp An 12 tuổi. Cắn cắn môi, bỗng Diệp An thấy lo khi tên gọi
và gương mặt của người kiếp trước và kiếp này trùng nhau. Liệu có còn
những kẻ khác cũng mang tên và khuôn mặt như vậy cũng ở thời không này
hay không?
Nhớ đến Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh, Diệp An lại
thấy cơ thể lạnh buốt, trên mặt ẩn ẩn đau như dòng chữ Nam Cung Lãnh Dạ
dùng lửa biến dị khắc lên và Liệt Băng của Cố Diệp Ninh chạy toán loạn
trong từng mạch máu.
Nhận thấy vẻ mặt của con gái không ổn, ông
tưởng cô đang khổ sở khi nhớ lại sự việc lúc nhỏ. Diệp Vĩnh Thành liền
tự trách mình không thôi. Là do ông đã quá xúc động mà nhắc lại sự việc
ám ảnh của con gái ông, lỡ như con bé khó khăn lắm mới nhu hoà được một
chút lại tan thành mây khói thì sao.
Nghĩ đến đây Diệp Vĩnh Thành lại càng gấp gáp hơn, ông đứng dậy đi nhanh về phía con gái mong Diệp
An nghe ông giải thích thì bỗng thấy một luồng khí lạnh buốt ập đến. Ông kinh ngạc nhìn kỹ về phía Diệp An thì thấy bao trùm cơ thể cô là một
lớp băng mỏng đang toả ra làn khói nhè nhẹ báo cho ông biết độ âm khủng
khϊếp của lớp băng kia mang lại không đơn giản chút nào.
Không lẽ Tiểu An đang xúc phát dị năng?
Không chút do dự ông liền vận chuyển Thuỷ hệ trong cơ thể mình tạo nên một lá chắn bao quanh Diệp An, hệ Thuỷ trải qua rèn luyện và hoá tạo của ông
không những có chức năng bảo hộ mà còn có thể chữa lành thương tổn cho
người được dòng nước bao quanh.
Nhìn con gái mình đang ôm người
trong màn nước, ông sốt ruột bây giờ Diệp An 19 tuổi mới xúc phát dị
năng sao?? Tuổi xúc phát đã trễ 7 năm rồi cơ mà. Kẻ xúc phát muộn nhất
cũng là lên 14. Lúc xúc phát cơ thể cũng chịu cực nhiều thương tổn khiến thân thể kẻ đó mất 1 năm không xuống giường được.
Càng lớn dị
năng xúc phát càng nhiều khó khăn bất trắc, ông thà Diệp An mãi là người bình thường hơn trở thành một dị năng giả chịu qua nỗi đau xúc phát đau đớn như thế này. Nghĩ đến những ngày sau của Diệp An ông lại thấy run
lên một trận.
Màn nước Diệp Vĩnh Thành tạo ra đang đông cứng lại
với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Bây giờ Diệp Vĩnh Thành chỉ có
thể thấy bóng dáng mờ ảo sau quả cầu nước kia mà thôi. Chẳng mấy chốc
hình ảnh đó cũng hoàn toàn biến mất để lại giữa thư phòng một quả cầu
băng lam xinh đẹp, tiếng kêu lách tách kết tinh vang lên như báo hiệu
mọi việc vẫn chỉ mới bắt đầu.