Chương 1: Chết trong đau đớn

Cố Minh Tuyền mắt

trợn tròn không thể tin nhìn từng ngọn lửa đỏ rực đang thiêu đốt từng

tấc từng tấc một trên cơ thể mình. Cô tuyệt vọng nhìn chằm chằm lên trần nhà cảm nhận dấu hiệu của sự sống đang dần tắt. Không thể khóc khi

tuyến lệ đã bị băng biến dị phá hỏng, Cố Minh Tuyền lúc này mới sâu sắc

biết bản thân mình cỡ nào ngu ngốc, chọc ai không chọc lại đi chọc những người thực lực mạnh mẽ biếи ŧɦái như vậy.

Cổ họng chỉ có thể

phát ra những tiếng ư ư kinh dị khàn đυ.c, cô yên lặng nghĩ về cuộc sống

kiếp này của mình. Cô còn trách ai được chứ. Mẹ của cô, Vĩnh Cơ. Người

đàn bà đang phóng đãng ở căn phòng kia sao. Không, bà ấy vẫn là người

bình thường, cần phải sống, quan tâm gì phế vật như cô chứ, nếu đổi lại

là cô cô đã vứt kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này ra ngoài

cho tang thi ăn từ lâu rồi chứ không phải để đây.

Chị gái Minh Hi của cô sao, rõ ràng là từ đầu cô đã cướp đi tất cả sự chú ý của mẹ và

mọi người, giờ lấy cớ gì mà oán hận chị ấy chứ, đó là chị gái của cô,

ruột thịt của cô suốt bao nhiêu năm trời chiều chuộng và chịu đựng tính

cách bốc đồng của mình dù chị ấy có thật lòng quan tâm cô không đi chăng nữa. Cô mới chịu khổ sở được vài tuần ngắn ngủi, sao so sánh được những năm tháng chị Minh Hi của cô phải trải qua. Ngay cả trong thời kỳ mạt

thế khan hiếm thức ăn, dù cho vì mục đích nào đi nữa chị gái Minh Hi vẫn nhường cho cô đồ ăn của mình, nhường cô quần áo ấm. Còn cô lại cho rằng đó là điều đương nhiên, cho rằng mình nên được mọi người cung phụng.

Cô đáng bị trừng phạt như vậy.

Ngọn lửa đỏ đã đốt cháy hoàn toàn tay và chân, đau đớn dày xéo từ tứ chi

khiến trí não cô chết lặng, băng biến dị Cố Diệp Ninh lưu lại trong cơ

thể toả nhiệt độ lạnh buốt và lửa giao nhau thực sự hành hạ đau đớn hơn

gấp trăm lần so với người chỉ bị lửa thiêu.

Cố Minh Tuyền hối

hận. Thực sự hối hận. Cái chết gần kề sao làm cô sợ bằng chết tâm. Có lẽ đây chính là sự giải thoát cho mình. Nghiệt mình gây ra mình chịu, Cố

Minh Tuyền chậm rãi nhớ lại quãng thời gian thế giới này chưa biết đến

mạt thế, chậm rãi nhớ lại từng biểu cảm của chị gái khi bị cô làm lép

vế, và cả hành động điêu ngoa ngu xuẩn của bản thân. Cô cười chua xót

sao bản thân không nhìn ra sớm hơn, sao không để ý đến chị gái cũng cần

sự yêu thương chăm sóc của mẹ. Có lẽ vì tất cả mọi chuyện cô làm đều quá dễ đạt được, đứng nhất toàn thành phố về thành tích học tập hay hoa

khôi học đường khiến cô quên đi mất sự khiêm tốn cùng nỗ lực. Dù sao,

đây cũng chỉ là một thành phố nhỏ mà cô đã cho rằng bản thân là thiên

tài luôn rồi.

Nhắm mắt lại để lửa lan đến mặt, đốt cháy hoàn toàn tóc và lớp da bong ra từng mảng từng mảng do hậu quả của băng để lại.

Băng tuyết biến dị kết tinh ở khoé mắt không biết do quá lạnh hay nước

mắt mà đọng thành vệt ở đâu nhìn qua càng thêm đau lòng. Tiếng thịt cháy xèo xèo rầm rì trong căn phòng sắp sập. Đâu đó vang vọng tiếng Vĩnh Cơ

cùng Vương Kiến kêu cứu, lửa quá to có lẽ họ đã chạy ra nhưng không

thoát bị trần nhà đè xuống, tiếng người đi đường nhỏ giọng thảo luận chỉ chỏ nhưng chẳng ai hành động, đơn giản bây giờ là mạt thế lòng người

nguội lạnh sao họ lại phải giúp chứ.

Cố Minh Tuyền tuyệt vọng để

bản thân thành ngọn đuốc sống. Cô nhận một cái chết đau đớn nhất. Cái

chết dành cho kẻ ngu xuẩn. Nếu được sống lại, cô thề sẽ sống một cuộc

sống khoái hoạt và sẽ sửa chữa mọi sai lầm. Sẽ yêu thương một cách cẩn

thận hơn kiếp này.

Minh Hi, chị gái của em.

Minh Hi!!