Chương 34: Thành toàn cho người có tình
Nhà mẹ đẻ Tuyết nương ở một thôn nhỏ gọi là Sa Thổ (đất cát) thôn, chỗ đó thổ địa phần lớn là đất cát, trồng hoa mầu cũng chỉ có thể trồng chút ít đậu phộng khoai lang khoai tây các loại mới có thể thu hoạch được một chút, loại khác căn bản là trồng không được, cho nên chỗ đó người sinh sống cũng không giàu có, kém xa so với thôn Tiểu Pha.
Cha Tuyết nương sớm đã qua đời, hiện ở nhà chỉ có một lão nương và ca ca tẩu tử và con cháu, bọn họ đều là người thật tốt, bởi vì trong nhà nghèo, lại biết rõ Tuyết nương những năm này sống ở Trương gia không dễ chịu, cho nên ngoại trừ trung thu tết ta những ngày trọng yếu khác, bọn họ cơ bản sẽ không đi Trương gia, miễn cho bị Đỗ Quyên Hồng nói mấy lời chanh chua.
Trương Thanh Thạch rất có cảm tình với người nhà mẹ đẻ Tuyết nương, nghe chuyện nhà bọn họ cũng thay bọn họ nhíu mày, nhưng cũng không nóng nảy, bởi vì chuyện này cũng là do nghèo mà nên. Theo Trương Thanh Thạch tiền có thể mang đến phiền toái hết sức đáng ghét, nhưng tiền cũng có thể giải quyết được mọi chuyện. Đây là Trương Thanh Thạch hiện tại, nếu đổi lại là Trương Thanh Thạch trước khi trùng sinh ở cái tuổi này nhất định là sẽ không nghĩ như vậy, bởi vì khi đó hắn không có tiền a, đến chính mình còn phải bán chính mình, hắn quá rõ không có tiền sẽ chịu bất đắc dĩ đau khổ cỡ nào, cho nên bây giờ nghe Tuyết nương nói chuyện nhà nàng mới có thể nhíu mày.
Thì ra cháu Tuyết nương và một cô nương trong thôn tên là Tiểu Đào có tư tình, nhưng cha mẹ Tiểu Đào đều đã qua đời, ca ca tẩu tử tâm địa đen tối, dự định kiếm một khoản từ Tiểu Đào, đương nhiên sẽ không đem Tiểu Đào gả cho nhà Tống gia nghèo xơ nghèo xác. Lúc biết được Tiểu Đào và cháu Tuyết nương có tư tình, họ muốn để cho Tống gia hết hy vọng, nói muốn đem Tiểu Đào gả cho con trai bị gãy chân của gia đình sát thôn, nhà này nguyện ý bỏ ra mười lăm lượng. Nếu như Tống gia muốn kết hôn Tiểu Đào vậy thì phải ra ba mươi lượng, nếu không đừng nghĩ đem Tiểu Đào lấy về nhà.
Tuyết nương về nhà mẹ đẻ mới vừa ăn cơm xong, Tiểu Đào ca ca liền nháo tới cửa, nói Tiểu Đào treo cổ, nhưng đã được cứu sống, Tiểu Đào ca ca bắt cháu Tuyết nương đi nói với Tiểu Đào nói hắn ta không cần nàng nữa, làm cho nàng hết hy vọng lập gia đình. Tiểu Đào ca ca ở Tống gia cãi lộn, cầm trong tay gậy gộc làm ra tư thế các ngươi không nghe lời, ta liền đập nát nhà các ngươi. Cuối cùng cháu Tuyết nương đi, sau đó về nhà co lại ở trong phòng không ra ngoài. Tuyết nương và tẩu tử khóc nửa ngày, ở ngoài cửa khuyên cháu nửa ngày. Cuối cùng được ca ca tẩu tử khuyên đi ra, nói nàng tại đó cũng giúp không được cái gì còn làm cho nàng khó chịu.
Nhị Hoa hầm hừ nói: "Ca ca tẩu tử Tiểu Đào thực không phải người, quả thực thật xấu! Một chút cũng không sợ Tiểu Đào chết, trong con mắt của bọn họ chỉ còn lại tiền, cũng không sợ bị nước bọt làm cho chết đuối!"
Đại Hoa gật gật đầu, nàng hiện tại thật sự là rất may mắn cha mẹ mình đều còn, lại phân ra gia, nếu không giống như Tiểu Đào vậy thật đúng là muốn khóc chết nàng.
"Đáng tiếc Lương Điền đứa bé kia, hắn trốn ở trong phòng liên tục khôngra, cũng không biết về sau sẽ như thế nào." Tuyết nương thở dài một tiếng.
"Nhà này muốn ba mươi lượng bạc? Nếu như cho bọn họ, bọn họ sẽ nguyện ý đem cô nương kia gả đến?"
Trương Thanh Thạch hỏi Tuyết nương, ba mươi lượng bạc hắn có, hắn nghĩ đến vì Tuyết nương đừng nói là cho Tống gia mượn, coi như là cho, hắn cũng có thể cho không một chút nhíu mày.
Tuyết nương gật gật đầu, đột nhiên con mắt tỏa sáng nhìn Trương Thanh Thạch, tràn ngập hy vọng hỏi: "Cha bọn nhỏ, chàng là muốn cho tẩu tử ca ca ta mượn tiền sao?!"
Tuyết nương kỳ thật ngay từ đầu trong lòng cũng nghĩ đến trong nhà mình có tiền, có thể cho ca ca tẩu tử vay, nhưng vừa nghĩ tới đó là ba mươi lượng bạc, nàng lại không biết Trương Thanh Thạch có nguyện ý hay không, dù sao cũng là một khoản tiền lớn, nàng cũng không dám làm chủ, cho nên chỉ giấu ở trong lòng, gặp được Trương Thanh Thạch nàng cũng không dám lập tức nói chuyện này, không nghĩ tới Trương Thanh Thạch tự mình lộ ra ý này, sao có thể không làm cho Tuyết nương vừa mừng vừa sợ?
Đại Hoa Nhị Hoa cũng đều sít sao nhìn chằm chằm Trương Thanh Thạch, các nàng đều là tiểu cô nương, đều cảm thấy Tiểu Đào quá đáng thương, nếu như có thể cứu nàng ấy, các nàng đương nhiên sẽ rất mong đợi, đặc biệt là người cứu nàng ấy là cha các nàng, các nàng càng mong đợi hơn. Ngay cả Tiểu Hoa dù có chút mông mông lung lung cũng nhìn Trương Thanh Thạch.
Trương Thanh Thạch dù không quay đầu xem các nàng cũng biết các nàng bây giờ là cái vẻ mặt gì, cười nói: "Trong tay chúng ta hiện tại có tiền, xuất ra một chút đến giúp thân thích mình một phen có cái gì không thể? Đây chính là quan hệ đến cả đời hài tử, ta cam lòng."
Trương Thanh Thạch nghĩ đến hôn sự Đại Hoa Nhị Hoa chịu đủ khổ, hắn cũng không muốn thấy có người chịu khổ vì việc hôn sự, huống chi còn là cháu Tuyết nương, đó cũng là cháu của hắn.
"Cha bọn nhỏ!"
Tuyết nương gọi một tiếng, thanh âm hết sức kích động, hốc mắt lập tức liền hồng, cúi đầu lau nước mắt một cái, nàng nghĩ mình thật là có phúc khí. Ba mươi lượng bạc, hắn nguyện ý vì nàng xuất ra ba mươi lượng bạc! Trong vòng mười dặm tám thôn này có mấy nam nhân có thể vì nhà mẹ đẻ nương tử mà làm đến mức này? Dù trước kia bị chút ít khổ, nàng hiện tại cũng cảm thấy đáng giá, đây cũng coi như là hồi báo đi!
Đại Hoa cười đến mặt mày cong cong, ánh mắt nhìn Trương Thanh Thạch đặc biệt tự hào kiêu ngạo.
Nhị Hoa ôm lấy Tiểu Hoa lớn tiếng hoan hô: "Cha thật tốt! Cha là người cha tốt nhất trên đời này!"
Tiểu Hoa thấy tất cả mọi người cao hứng cũng đi theo ha ha cười, thanh âm như lục lạc nho nhỏ vang lên.
Trương Thanh Thạch dừng xe bò, nhảy xuống xe nhìn nương tử và khuê nữ, cười nói: "Nếu đã quyết định, chúng ta trở về Thổ Sa thôn đem chuyện này nói cho đại cữu ca bọn họ một tiếng đi, cũng mau để cho đại chất tử cao hứng trở lại, mất công lại sinh bệnh, còn có Tiểu Đào kia, tránh cho nàng ấy lại treo cổ, người nếu chết có bạc cũng uổng công a!"
Tuyết nương gật đầu liên tục, nói thật nàng ở nhà mẹ đẻ còn chưa ở đủ đâu, hơn nữa có thể giúp đến ca ca tẩu tử trong lòng nàng cũng thật cao hứng, nghĩ đến ca ca mặt ủ mày chau, tẩu tử hốc mắt hồng hồng nàng khó chịu chết đi được, hận không thể lập tức trở về nói cho bọn họ biết đừng phiền não nữa.
Người một nhà lại thật cao hứng chạy về Thổ Sa thôn, ở trên đường Trương Thanh Thạch lại đem chuyện hắn hôm nay làm nói một lần. Nghe nói Trương Thanh Thạch lại kiếm được hơn năm mươi lượng bạc, mấy người Tuyết nương đều cao hứng cực kỳ, cảm thấy giống như nằm mơ, trước kia trong nhà kiếm tiền khó như vậy, hiện tại bạc kiếm lời một khoản lại một khoản, còn không phải như nằm mơ sao?
Ca ca tẩu tử Tuyết nương thấy muội phu đánh xe bò đem Tuyết nương các nàng mang về, hơn nữa còn có vẻ mặt tươi cười, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chờ nghe Tuyết nương nói Trương Thanh Thạch nguyện ý cho vay ba mươi lượng bạc tất cả đều sợ ngây người. Đây chính là ba mươi lượng a, muội phu tại sao có thể có? Bọn họ không phải là mới vừa ở riêng sao? Với thái độ nhà bọn họ trước kia, có thể phân cho bọn họ tiền bạc đã coi như không tệ, sao có thể có ba mươi lượng?
Trương Thanh Thạch ở trên đường đã bàn bạc tốt với mấy người Tuyết nương, không đề cập tới chuyện phong lan bán lấy tiền, chỉ nói chuyện hôm nay chiêu đãi mấy thiếu gia nên được bạc.
Ca ca Tuyết nương Tống Đại tẩu tử Lý Thảo đều sợ ngây người, không nghĩ tới muội phu thế nhưng vận khí tốt như vậy, chỉ chiêu đãi một chút vài vị thiếu gia ăn bữa cơm thì được vài mươi lượng bạc! Đây chính vận khí tốt cỡ nào a?
Trương Thanh Thạch cười nói: "Đại ca, tẩu tử, bạc ta hôm nay không mang ở trên người, các ngươi nếu là muốn có thì có thể cùng ta về nhà đi lấy, nếu là không vội thì chờ chúng ta sau khi trở về đưa tới cho các ngươi. Như thế nào cũng được, các ngươi quyết định đi, có điều vẫn là mau nói cho Lương Điền một tiếng, đừng để cho hài tử lại thương tâm. Còn có nhà Tiểu Đào cũng đi nói một tiếng, đừng để cho Tiểu Đào lại làm mình bị thương, càng đừng để cho bọn họ vội vã đem hôn sự Tiểu Đào định ra, nếu định ra rồi sẽ phiền toái."
Trong lòng Tống Đại rất là cảm tạ Trương Thanh Thạch, gật đầu liên tục.
Lý Thảo cũng hết sức cảm kích, nhưng lại rầu rĩ ba mươi lượng bạc này về sau làm sao kiếm, có điều nghĩ tới chỉ cần con trai thật tốt là tốt rồi, chờ đem con dâu cưới về cả nhà bọn họ cùng nhau ăn mặc tiết kiệm liều mạng kiếm tiền, chỉ cần có người ở không sợ không có hi vọng, xem em gái của chồng không phải là ví dụ sao? Trước kia cảm thấy cả nhà bọn họ làm trâu làm ngựa đến chết cho Trương gia, nào biết đột nhiên ra ở riêng, cô gia còn thoáng cái liền kiếm lời nhiều tiền như vậy!
Tống Lương Điền nghe nói dượng đến đây, cho dù còn thương tâm cũng không mất lễ nghi, đỏ hồng mắt mở cửa ra, trước hành lễ vấn an với Trương Thanh Thạch, sau lại chịu tội với Tuyết nương, lúc Tuyết nương mới vừa rồi còn ở đây hắn đã trốn vào trong nhà, cũng không ra đón.
Trương Thanh Thạch trong lòng nghĩ Tống Lương Điền cũng không tệ lắm, nếu như có thể nâng đỡ, về sau để hắn ta cùng theo làm việc buôn bán, nếu như hắn ta không được vậy thì tìm đường kiếm tiền cho hắn ta đi. Vì nương tử có thể an tâm có thể hạnh phúc, Trương Thanh Thạch quyết định dàn xếp tốt cho người nhà mẹ đẻ của nàng.
Nhị Hoa cao hứng bừng bừng nói cho Tống Lương Điền hắn ta có tiền cưới vợ
Tống Lương Điền bắt đầu còn có chút không tin, nhưng nhìn đến cha mẹ trên mặt đều tươi cười, hắn ta liền hiện ra hy vọng, chờ nghe được Trương Thanh Thạch kiếm tiền, nguyện ý đem tiền cho hắn ta mượn, hắn ta kích động không nói được gì. Hắn ta vừa nhìn về phía mẹ hắn, hỏi mẹ hắn ta có phải là thật hay không nguyện ý ra ba mươi lượng bạc cho hắn ta cưới nàng dâu.
Lý Thảo là nữ nhân tính cách rất thẳng thắn, nói với con trai: "Ở nông thôn cưới nàng dâu bình thường chỉ cần mấy lượng sính kim là đủ rồi, ba mươi lượng, cưới cô nương trấn trên cũng đủ, nhưng có điều ta cũng thích Tiểu Đào, sau khi lấy nàng các ngươi phải hảo hảo sống qua ngày, mau chút ít đem bạc trả lại cho dượng ngươi. Về sau nhớ phải hảo hảo báo đáp cô dượng ngươi, nếu là vong ân bội nghĩa cẩn thận ta đập gãy chân hai người các ngươi!"
Tống Lương Điền gật đầu liên tục, mẹ hắn nói rất đúng, nhiều bạc như vậy đủ cưới vài lần nàng dâu, hắn ta có thể lấy Tiểu Đào, Tiểu Đào có thể gả cho hắn, là phúc khí hai người bọn họ, bọn họ nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền. Nếu như vợ chồng bọn họ về sau không hiếu thuận cha mẹ không báo đáp người một nhà dượng, vậy thì lão thiên gia cũng không tha cho bọn họ, sẽ bị sét đánh!
Tuyết nương liên tục nói không cần.
Trương Thanh Thạch cười nói: "Ngươi về sau nếu là có năng lực thì chiếu cố một chút ba muội muội của ngươi, các nàng nếu là tìm ngươi giúp đỡ làm chỗ dựa, ngươi ra mặt là được."
Trương Thanh Thạch mặc dù nói muốn đem khuê nữ bồi dưỡng thành cô nương lợi hại, nhưng vẫn cảm thấy có huynh đệ nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa sẽ càng nắm chắc hơn, cũng không biết về sau hắn và Tuyết nương có thể có con trai hay không, nếu như không có, vậy cũng chỉ có thể để đường huynh đệ, biểu huynh đệ tới giúp. Đường huynh đệ bên kia đã coi như không giúp được gì, biểu huynh đệ ngược lại có thể tin hơn.
Tống Lương Điền vội vàng gật đầu, hắn ta vốn không có muội muội, mặc dù gặp mặt mấy người Đại Hoa không nhiều lắm nhưng vẫn thân với các nàng, hiện tại quyết định coi mấy người Đại Hoa làm thân muội tử, về sau ai khi dễ các nàng thì người đó không xong với hắn.