Chương 16: Miễn tiền hiếu kính
Trương Phú cũng không ngăn cản Trương Thanh Thạch, nói với mấy người Trương Bà Tử: "Các ngươi a! Thật sự là! Thanh Thạch đứa nhỏ này nhân nghĩa, đem đất và tiền các ngươi lừa hắn đều để lại cho các ngươi, về sau tiền dưỡng lão đừng đòi hắn, nếu không chờ người trong thôn mắng mấy đời các ngươi đi!"
Trương Phú lắc đầu, nói với con trai Trương Hữu Điền và tôn tử Trương Thanh Sơn: "Đi, chúng ta đi nhà Thanh Thạch xem một chút, cũng không biết vợ hắn thế nào. Ai, hy vọng không có chuyện gì lớn, nếu không thì phải làm sao cho tốt a."
Trương Hữu Điền và Trương Thanh Sơn khuyên giải Trương Phú, hai người một trái một phải đỡ ông ta đi.
Lý chính thấy Trương Phú đi, hắn cũng vô tâm ở tại chỗ này, thấy mấy người Trương Bà Tử, trong lòng hắn xem thường, dù sống qua ngày không dễ dàng, tất cả mọi người đều yêu tiền, nhưng tiền này có được cũng phải quang minh chút chứ? Nói không dễ nghe, dù trộm cắp ăn cướp đi lừa gạt cũng là đối với ngoại nhân a, đối người nhà mình mà gạt thì tính là chuyện gì? Nhân phẩm như vậy còn ai dám thâm giao? Đối với con trai, huynh đệ mình cũng có thể ác như vậy, vậy đối với ngoại nhân thì sao? Lý chính cũng có thể tưởng tượng được một nhà Trương Bà Tử về sau sẽ không còn nhân duyên tốt với người trong thôn, dù năm rộng tháng dài mọi người sẽ không nói đến chuyện này, nhưng trong lòng cũng sẽ nhớ kỹ.
Lý chính nghiêm túc nói: "Theo lý thuyết chuyện nhà các ngươi ta không nên lắm miệng, nhưng việc này huyên náo cũng quá không dễ nghe, đừng nên làm ảnh hưởng tới danh tiếng thôn chúng ta! Hiện tại Thanh Thạch không truy cứu, các ngươi nên nhớ kỹ phần ân tình này. Các ngươi tổn thương hắn, ta không bắt buộc các ngươi về sau đối hắn tốt, các ngươi về sau cũng đừng gây sự với hắn nữa. Trương Bà Tử, Thanh Thạch đem đất và tiền vốn là của hắn nên có toàn bộ làm tiền dưỡng lão cho ngươi, cũng không nói phải viết chứng từ, hiện tại thừa dịp nhiều người như vậy ở chỗ này nói lời thống khoái đi, ngươi đã nhận đất và tiền của Thanh Thạch, về sau sẽ không tìm Thanh Thạch đòi tiền dưỡng lão đúng không? Ngươi để hắn bị thua thiệt, tính kế hắn, về sau không phải lại đòi tiền hắn nữa chứ?"
Trong nhà ngoài nhà người vây xem trong lòng đều thầm nói Lý chính thật là một người công đạo! Âm thầm dựng thẳng ngón tay cái, hắn có thể xuất đầu thay Trương Thanh Thạch, thật không hổ là Lý chính!
Kỳ thật Lý chính sở dĩ làm như vậy là bởi vì cha hắn trước kia từng bị gia gia nãi nãi đối đãi không công bằng, làm hại hắn ngày còn bé vô cùng khổ. Hắn không thể tìm gia gia nãi nãi hắn tính sổ, cũng không kịp tìm bọn họ tính sổ, bởi vì bọn họ đều đã xuống mồ an nghỉ. Hiện tại hắn chỉ có thể ra cơn tức hộ Trương Thanh Thạch để cho trong lòng mình thoải mái chút ít. Nếu như không bởi vì nguyên nhân này hắn cũng không xuất đầu.
Mọi người đều rối rít tán dương Lý chính, ngoại trừ mấy người Trương Bà Tử, bọn họ thầm mắng Lý chính xen vào việc của người khác, Trương Thanh Thạch không lên tiếng, hắn nhiều chuyện cái gì? Nhưng bọn họ hiện tại mất mặt trước nhiều người như vậy, về sau ở trong thôn cũng không ngẩng đầu lên được một thời gian dài, cũng không thể đắc tội Lý chính nữa. Cho nên bọn họ chỉ có thể nhận tội.
Trương Bà Tử còn muốn ngoan cố chống lại, nói: "Thanh Thạch hắn không cần những vật này đó là tại hắn hại cha và muội muội hắn, cho nên hắn mới không cần, cái đó và tiền dưỡng lão chẳng quan hệ với nhau."
Lý chính căm tức, nói: "Lúc trước ở riêng ngươi đã lưu lại đất cho mình dưỡng lão, chỉ là con trai của ngươi hiếu thuận mới chịu cho ngươi thêm tiền dưỡng lão, hiện tại ra chuyện này, ngươi còn không buông tha Thanh Thạch?"
Trương Thanh Mộc chịu không nổi, nghĩ thầm nếu không thì không cần phần tiền kia của Nhị đệ, đỡ phải đắc tội Lý chính, còn để cho người trong thôn xem thường bọn họ. Vì mình về sau ở trong thôn có thể lại ngẩng đầu lên, hắn ta bắt đầu khuyên Trương Bà Tử.
Tôn Xảo Cô mặc dù cũng không muốn thiếu một phần tiền, nhưng thị ta cũng muốn vãn hồi một chút mặt mũi, thị ta nghĩ tới con trai của mình Trương Hoa ở bên ngoài làm việc, biết ăn nói, về sau nói không chừng sẽ có một mảnh tiền đồ, mà nữ nhi cũng muốn kết hôn với một nhà tốt, tiểu nhi tử cũng phải giống như ca ca của hắn vậy, cũng phải ra ngoài làm việc, này đều cần danh tiếng tốt, cho nên thị ta chịu thua. Đi theo trượng phu cùng nhau khuyên Trương Bà Tử, những lời khuyên Trương Bà Tử đều có thâm ý, để cho người vừa nghe đã cảm thấy phòng lớn bọn họ sở dĩ đi theo Trương Bà Tử làm ra chuyện này toàn bộ là vì hiếu thuận, bị bức ép là vì bất đắc dĩ.
Đỗ Quyên Hồng cũng không ngốc, trong lòng thị ta mắng đại ca đại tẩu, nghĩ hai vợ chồng này quá giảo hoạt, lúc muốn tiền mừng hơn so với ai khác, lúc từ chối trách nhiệm cũng nhanh hơn a! Thị ta lập tức cũng học theo, đi theo bọn họ khuyên Trương Bà Tử, còn giật Trương Thanh Ngọc một cái, bắt hắn cũng đi theo khuyên.
Trương Bà Tử thấy bọn họ đem trách nhiệm đều đẩy tới trên đầu của bà ta cũng tức giận, nhưng không có biện pháp a, bà ta lớn tuổi còn có thể ỷ vào lớn tuổi không biết xấu hổ, con trai các cháu còn phải ở bên ngoài đi đi lại lại đấy. Cuối cùng bà ta chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Lý chính, nói sẽ không lại đòi tiền hiếu kính của Trương Thanh Thạch.
Lý chính lúc này mới hài lòng mà đi, có thể chiếm được một câu nói kia là được, về phần viết chứng từ? Hắn dù sao không phải là người Trương gia, không cần quản quá rộng, dù sao có nhiều người chứng kiến, trừ phi Trương Bà Tử không biết xấu hổ, nếu không bà ta lật cung không được!
Mấy người đi Đỗ Quyên Hồng lập tức đóng cửa lại, cả nhà bọn họ làm ầm ĩ ra sao cũng sẽ không người quản.
Trương Thanh Thạch trong nhà cũng có không ít người, Tuyết nương đã tỉnh, vì để cho trận bệnh này giống như thật, lúc Đại Hoa đi theo Lý chính nương tử đi lấy nhân sâm, Viên Ngọc Nương đi đến nhà Trương Thanh Thạch, nói là Tuyết nương luyến tiếc nhân sâm. Tuyết nương xác thực có chút tiếc nuối, nhưng vẫn nghe theo. (đoạn này ta không hiểu lắm!) Chờ Phượng lang trung đến xem bệnh cho nàng, nói bệnh tình ổn định. Vợ Tỏa Đầu thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng tâm địa mềm lại đơn thuần, thấy Tuyết nương nằm trên giường không nhúc nhích thì lo lắng sợ hãi, nghĩ tới mấy hài tử nếu không có mẹ thì sẽ đáng thương ra sao, chảy nước mắt không thôi, hiện tại thấy người đã tỉnh nàng có thể yên tâm.
Thấy hai mắt vợ Tỏa Đầu đỏ hồng, Viên Ngọc nương nghĩ muội tử này thật là người không có tâm nhãn, tuy nhiên nàng thích người thuần lương như vậy. Lúc bàn kế hoạch Đại Hoa Nhị Hoa tất cả đều có nhiệm vụ, không có người lưu bên cạnh chiếu cố Tuyết nương, nàng còn lo lắng tùy tiện tìm người khác sẽ làm lộ bí mật, dù sao Tuyết nương cũng không phải là người biết diễn trò, cho dù nàng chỉ là nằm ở trên giường không nhúc nhích, đổi lại là người hơi có chút khôn khéo chỉ cần không cẩn thận đều sẽ phát hiện không thích hợp. Kết quả Nhị Hoa nói để cho vợ Tỏa Đầu đến chiếu cố Tuyết nương, nói khẳng định không có việc gì. Vẫn thật là không có việc gì! Viên Ngọc nương thấy trừ Tuyết nương, nàng lại phát hiện thêm một người có thể yên tâm kết giao rồi.
Tuyết nương tỉnh, mọi người tất cả đều vui mừng, trong nhà Trương Thanh Thạch một mảnh tiếng hoan hô cười nói.
Mọi người đứng ở trong sân bảy miệng tám lời an ủi Trương Thanh Thạch.
Ba vị đại nhân nhà Trương Phú nói với Trương Thanh Thạch có việc thì tìm bọn họ, bọn họ cũng là người một nhà.
Trương Tỏa Đầu cũng đứng ở bên cạnh phụ họa, hắn cũng là bạn của Trương Thanh Thạch a.
Lý chính nói với Trương Thanh Thạch khi bọn họ đi rồi hắn ta đã buộc Trương Bà Tử đáp ứng về sau không đòi hắn tiền hiếu kính nữa, Trương Thanh Thạch cảm tạ vô cùng.
Lý chính nương tử cười nói: "Lần này tốt lắm, về sau các ngươi một nhà năm miệng ăn thật tốt sống qua ngày, các ngươi người một nhà là người chịu khó, cuộc sống này khẳng định sẽ càng ngày càng tốt! Hiện tại mọi người tất cả giải tán đi, để cho vợ Thanh Thạch nghỉ ngơi một chút, Thanh Thạch cũng phải nghỉ ngơi đi, thương thế kia còn chưa tốt mà."
Mọi người vừa nghe lời này liền rối rít cáo từ, dù sao náo nhiệt cũng xem xong rồi, cũng an ủi qua Trương Thanh Thạch, lại ở tại chỗ này cũng không còn gì để xem, không bằng đi tán gẫu khắp nơi một phen a. Bát quái ngay trước mặt người trong cuộc lúc nào cũng khó mà nói, phải nói sau lưng mới có ý nghĩa.
Chờ vợ chồng Phượng lang trung và vợ chồng Trương Tỏa Đầu cáo từ rời đi, cuối cùng chỉ còn lại năm người một nhà.
"Thật tốt, hôm nay cuối cùng thuận lợi vượt qua rồi!" Tuyết nương thở dài ra một hơi, "Hôm nay ta thật sự là căng thẳng cực kỳ, chỉ sợ lộ ra chân tướng, cũng may không có xảy ra việc gì."
Đại Hoa cũng nói: "Đúng vậy, con cũng rất sợ, con chỉ nghĩ đến lời cha nói, sợ đến muốn khóc." Đại Hoa nói liền nở nụ cười, đỏ mặt.
Nhị Hoa ha ha cười nói: "Hôm nay thật là thống khoái! Mọi người không thấy được đâu, động tác của con rất mau, nãi nãi còn chưa kịp phản ứng, con đã đem “nhân sâm” lấy đến trong tay! Hừ hừ, nếu là không nhanh thì làm sao có thể thừa dịp bà không chú ý động tay chân trên mấy miếng củ cải kia chứ? Cha, con có lợi hại không?"
Trương Thanh Thạch sờ sờ đầu của nàng nói: "Lợi hại, Nhị Hoa rất lợi hại."
Tiểu Hoa nói: "Con cũng lợi hại! Con rất ngoan!"
"Ha ha!" Trương Thanh Thạch sờ sờ đầu Tiểu Hoa, ôm bé đến trên đùi, "Tiểu Hoa nhà chúng ta cũng rất ngoan rất lợi hại." Hắn nhìn nương tử và đại nữ nhi, thanh âm ôn nhu, "Nàng và Đại Hoa cũng rất lợi hại."
Tiểu Hoa thật cao hứng, Đại Hoa cũng thật cao hứng, Tuyết nương đỏ mặt.
"Chỉ là đáng tiếc không thể để cho nãi nãi viết xuống chứng từ nói không đòi tiền hiếu kính của chúng ta, nếu không chúng ta về sau có tiền, bọn họ sẽ lại đến đòi" Nhị Hoa vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, nghĩ đến hai gốc cây dã lan kia, trong lòng nàng không muốn những ngày tốt lành của nhà mình bị nãi nãi chiếm tiện nghi.
Trương Thanh Thạch nói: "Tình huống hôm nay chỉ thích hợp làm đến nước này, nếu như kiên trì để cho bọn họ viết chứng từ, phỏng đoán cuối cùng cũng sẽ khiến danh tiếng của chúng ta không tốt, để cho bọn họ lại xoay người. Nhị Hoa, con hôm nay cũng nhìn thấy, bọn họ nếu không để ý mặt mũi cũng sẽ quấy ba phần. Danh tiếng vật này mặc dù không phải trọng yếu nhất, nhưng có đôi khi lại vô cùng hữu dụng, dưới tình huống không thiệt thòi nếu như còn có thể kiếm được hảo danh tiếng, thì có một số việc có thể lui về phía sau một bước. Về phần nói chúng ta về sau qua hảo bọn họ nếu như có tới chúng ta cũng có lí do thoái thác, bọn họ nếu là không sợ mất mặt thì cứ tới đi, đến lúc đó sẽ chỉ làm thanh danh của bọn họ càng ngày càng kém."
Trương Thanh Thạch biết rõ dù hôm nay viết xuống chứng từ, chỉ cần Trương Bà Tử muốn nháo, bà vẫn có thể đòi tiền người làm con trai là hắn, không có biện pháp, con trai sống tốt mà không cho tiền mẹ, nói như thế nào cũng không thể nào chấp nhận. Nhưng nếu như có chuyện ngày hôm nay, về sau tình huống sẽ cải thiện rất nhiều. Trương Thanh Thạch hôm nay bỏ qua việc viết chứng từ, có được sự đồng tình của mọi người, ngày nào đó mấy người Trương Bà Tử đến nháo hắn, hắn cũng có thể được mọi người ủng hộ.
Mấy năm sống trong gia đình giàu có, người luôn được xưng là trung hậu đàng hoàng Trương Thanh Thạch kỳ thật đã không còn trung hậu đàng hoàng như xưa nữa rồi.
Nhị Hoa gật gật đầu, mặc dù trong nội tâm vẫn lo lắng, nhưng cũng cảm thấy cha nói rất có đạo lý.
Trương Thanh Thạch nhìn khuôn mặt tươi cười của thê tử chúng nữ nhi, nghĩ cuối cùng đã tránh thoát một đạo gông xiềng từ cái nhà kia, hắn có thể bắt đầu kiếm tiền, dã lan đã đến lúc đào về nhà.