Chương 7: Ngọc bội đổi sữa bò

Editor: Tiểu thư hắc quả phụ

Đem sữa bò bỏ vào trong chén, sau khi đổ tràn đầy một chén, còn thừa một chút, Tô Ngữ phóng tới bên miệng uống luôn.

Sữa bò này là ở thời điểm lúc đầu mạt thế, nàng cướp đoạt mấy cái xưởng sản xuất sữa bò, mọi người đều đi đoạt lấy thức ăn nước uống, thế nhưng thật ra sữa bò này là nàng được tiện nghi. Cũng may mắn không gian có thể giữ tươi, bằng không cũng không lưu đến hiện tại.

Con hổ con đang ngủ ngon lành, lại đột nhiên nghe thấy được một mùi hương sữa, cái mùi vị này bất đồng với sữa của mụ mụ.

Mũi nhẹ động, con hổ con dùng sức ngửi cổ mùi hương thơm này, khi xác định không phải đang nằm mơ, con hổ con mở mắt.

Mở to hai mắt mông lung nhìn về bốn phía, thực mau hổ con liền đem ánh mắt định ở trên người Tô Ngữ, mùi hương thơm tựa hồ chính là từ nơi đó truyền đến.

Hổ con đánh cái chân nhỏ liền lăn đến trên mặt đất, đong đưa lay động chạy tới trước mặt Tô Ngữ.

Ở thời điểm hổ con vừa mới ngẩng đầu, Tô Ngữ cũng đã chú ý tới nó đã tỉnh, bất quá Tô Ngữ cũng không dám lừa nó như lừa chó con, đành phải ngồi tại chỗ mặt không biểu tình chờ đợi.

Cũng may hổ con không làm nàng thất vọng, thật sự chạy tới chỗ nàng.

“Ngươi muốn uống sao? Cho ngươi.”

Tô Ngữ nhỏ giọng nói, đem chén đã đổ đầy sữa bò đưa tới trước mặt hổ con.

Hổ con nghiêng đầu nhìn Tô Ngữ, bộ dáng thực manh, Tô Ngữ cảm thấy chính mình tay có chút ngứa, nàng đối với sinh vật lông xù hoàn toàn không có sức chống cự.

Bất quá nàng vẫn là lý trí, trước mặt là sinh vật hổ con bán manh, địa phương phía sau nó không xa còn có hai con quái vật khổng lồ.

Tô Ngữ quyết đoán đem mu bàn tay qua phía sau lưng, rồi sau đó chờ mong nhìn tiểu lão hổ.

Hổ con chần chờ trong chốc lát, mới dùng đầu lưỡi ở trong chén sữa bò khẽ liếʍ một chút, bẹp bẹp miệng, lại lập tức bò đến chén uống lên.

Nhìn hổ con mở mồm to uống sữa bò, tâm Tô Ngữ mới hơi chút thả xuống dưới.

Hổ con đem một chén sữa bò uống xong, nâng lên đầu hướng về phía Tô Ngữ hừ hừ vài tiếng, Tô Ngữ suy nghĩ nửa ngày cũng không lý giải được ý tứ nó, dứt khoát cũng liền mặc kệ.

“Hổ con, sữa bò uống ngon sao? Ta mời ngươi uống ngon như vậy, ngươi phải cảm ơn ta nga.”

Tô Ngữ cười hì hì đối với hổ con nói,

“Ta cũng không cần cái gì tạ lễ, chờ một lát cha mẹ ngươi tỉnh ngủ, ngươi làm chúng nó cho ta đi qua đi là được, ngươi có chịu không?”

Tô Ngữ nói xong, lúc sau liền thể hiện vẻ mặt chờ mong nhìn tiểu lão hổ, chờ tiểu lão hổ đồng ý.

Tiểu lão hổ nghi hoặc mà nhìn không rõ sinh vật trước mặt, nàng ríu rít đang nói cái gì?

Một người một hổ nhìn nhau thật lâu sau, Tô Ngữ mới thất bại cúi đầu.

Là nàng quá ngốc, con hổ này lại không phải thú biến dị ở mạt thế có thể hiểu tiếng người, nàng vừa mới nói nhiều như vậy đều vô ích.

“Phì Phì, sữa bò tiểu lão hổ đã uống hết, chính là nó nghe không hiểu ta đang nói cái gì.”

Qua một hồi lâu, thanh âm lười biếng của Phì Phì mới từ từ truyền đến,

“Vậy không có biện pháp. Bổn miêu ra không được, cũng nhìn không tới bên ngoài, cũng không có biện pháp phiên dịch.”

Tiểu lão hổ nhìn trước mặt không rõ sinh vật đang cúi thấp đầu xuống không hề xem nó, cảm thấy có chút khó hiểu, còn không phải là muốn lại uống một chén sao? Làm gì không để ý tới nó?

Tròng mắt chuyển động một vòng, tiểu lão hổ bừng tỉnh đại ngộ, có phải hay không yêu cầu trao đổi? Tựa như nó cùng tiểu hoa hổ đổi ăn?

Nghĩ vậy, hổ con lập tức đứng lên, cọ cọ chạy đến bờ sông nhảy xuống.

Vật thể rơi vào giữa sông vang lên một tiếng thình thịch, không chỉ có đem Tô Ngữ đang trầm tư hoảng sợ, càng làm bừng tỉnh hai chỉ lão hổ đang ngủ say.

Nhìn vào bốn con mắt đang nhìn chằm chằm nàng, Tô Ngữ chỉ cảm thấy tâm không ngừng bùm bùm kinh hoàng.

Thượng đế chứng minh a, thật sự không phải nàng làm hổ con nhảy xuống a, nói nữa, nó không phải biết bơi lội sao?

Hai con hổ lớn đứng lên hướng tới bờ sông đi đến, còn không chờ chúng nó nhảy vào sông, tiểu lão hổ liền nhô đầu ra.

Sau khi bò lên trên bờ sông, hổ con phát ra một tiếng kêu mơ hồ không rõ, trực tiếp chạy hướng về phía Tô Ngữ.

Thấy thế, hai con hổ lớn cũng đi theo hổ con về hướng Tô Ngữ.

Tô Ngữ nhìn chậm rãi một nhà ba người tới gần, tâm tư muốn chết đều có, vì thế đừng khi dễ người tốt sao?

Đem tầm mắt phóng tới trên người hổ con, Tô Ngữ há mồm liền muốn ca bài ca chinh phục……

“Lạch cạch.”

Theo âm thanh, Tô Ngữ thấy một khối ngọc bội rơi xuống ở trên mặt đất.

Tiểu lão hổ đem ngọc bội trong miệng phun tới trên mặt đất, lại dùng miệng cắn mép chén ngẩng đầu nhìn Tô Ngữ.

Tô Ngữ có nghi hoặc nhìn tiểu lão hổ, nửa ngày mới phản ứng lại, đây là muốn cùng mình đổi sữa bò uống sao?

“Ngao ô.”

Xem Tô Ngữ nửa ngày không có phản ứng, hổ con đem chén phóng tới trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Tô Ngữ.

Hai con hổ lớn giờ phút này cũng đi tới trước mặt Tô Ngữ, trong cổ họng phát ra tiếng vang khò khè.

Tô Ngữ vội vàng kêu Phì Phì, làm nó lại đưa ra tới mấy bình sữa bò, không thấy một nhà ba thú đã không kiên nhẫn sao?

Sau khi Phì Phì đang nghe đến Tô Ngữ nói đến, lập tức đem một lọ sữa bò trong thùng trong không gian đưa ra.

Cẩn thận xem một cái ba con hổ, Tô Ngữ nhanh chóng đem nắp bình mở ra, lại đổ tràn đầy một chén sữa bò, đem tới trước mặt hổ con.

Hổ con cúi đầu liền uống lên, không trong chốc lát, một chén sữa bò liền uống sạch sẽ, Tô Ngữ vội vàng đem cuối cùng một chút sữa bò trong chai bỏ vào trong chén, sau khi tiểu lão hổ uống xong đánh cái "ợ", thích ý nheo lại hai mắt.

“Ngao ô ~”

Hổ mẹ vẫn luôn đứng bất động ở phía sau hổ con đột nhiên rống lên một tiếng, đem Tô Ngữ dọa cả người run lên, cảnh giác nhìn về phía hổ mẹ.

Không nghĩ tới hổ mẹ thế nhưng liền ánh mắt cũng không có cho nàng một cái, cùng hổ cha cùng nhau xoay người, hướng tới cửa sơn cốc đi đến.

Hổ con không tha liếc mắt nhìn Tô Ngữ một cái, thấp thấp ô ô vài tiếng, cuối cùng cũng xoay người hướng tới hai hổ lớn chạy tới.

Mãi cho đến ba con hổ hoàn toàn biến mất không thấy thân ảnh, thần kinh Tô Ngữ căng chặt mới có thể thả lỏng.

Cúi đầu lau lau hai giọt mồ hôi lạnh của mình, ngọc bội trên mặt đất lại đột nhiên xâm nhập tầm mắt nàng.

Ngọc bội là màu tím, tinh oánh dịch thấu (ý nói là trong suốt nhìn thấu được), phi thường xinh đẹp, cho dù vừa mới bị hổ con thô bạo ném ở trên chày đá, cũng cũng làm ngọc bội mang đến cái gì tổn thương.

Đem ngọc bội nhặt lên tới trước mặt cẩn thận xem xét, Tô Ngữ mới chú ý tới trên ngọc bội thượng có cái chữ “Kỳ” nho nhỏ.

“Ngươi đang làm gì?”

Khương Kỳ thanh âm đột nhiên nổ vang bên tai, đem Tô Ngữ dọa thiếu chút nữa đem ngọc bội ném xuống, ngẩng đầu liền thấy Khương Kỳ đứng ở phía trước mình.

Bên hông treo hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang, trong tay thế nhưng vẫn còn con hươu bào, bộ dáng này thật sự rất muốn giống thợ săn.

Bị ý tưởng đột nhiên toát ra làm mình hoảng sợ, nội tâm Tô Ngữ khinh bỉ chính mình một phen, cái gì kêu giống, hắn vốn dĩ chính là cái thợ săn.

Bất quá, cho dù Khương Kỳ bắt trở về nhiều con mồi như vậy, Tô Ngữ trong lòng vẫn là tức giận, nếu không phải hắn đem nàng lưu lại nơi này, nàng cũng sẽ không gặp được lão hổ.

“Ngươi có biết hay không ta vừa mới gặp cái gì?”

“Đồ vật trong tay ngươi lấy chỗ nào tới?”

Tô Ngữ mới mở miệng , liền thấy Khương Kỳ đem trong tay hươu bào ném xuống đất, một tay đem ngọc bội trong tay nàng đoạt đi.

Sửa lần cuối: thứ 7, 7/3

Hôm qua tâm trạng vui tôi đăng đến chương mười. 😉😉😉😉😉