Chương 1: Trùng sinh lần thứ hai

Editor: Tiểu thư hắc quả phụ

Tô Ngữ chỉ cảm thấy bên tai có tiếng khóc làm đầu óc nàng vang lên ầm ầm, đây là ai khóc? Không biết như vậy sẽ đưa tới tang thi sao?

Di? Nàng không phải lại đã chết sao?

Nàng đã chết khi bị tang thi vây công. Như thế nào còn sẽ nghe được có người khóc?

Ngẫm lại thật đúng là bi ai, kiếp đầu tiên, nàng là học sinh bình thường của trường đại học nông nghiệp, vừa mới tốt nghiệp mạc thế liền tới, bởi vì không có dị năng, đau khổ giãy giụa ba tháng, nàng liền chết trong đàn tang thi.

Nhưng không nghĩ tới vừa mở mắt, nàng được trọng sinh trước hai tháng mạt thế tới, hơn nữa còn được một cái không gian, trong không gian có một con miêu mễ còn có thể nói chuyện tên là Phì Phì.

Phì Phì nói với nàng, không gian vẫn luôn tồn tại trong vòng trên cổ của nàng, yêu cầu máu từ tim mới có thể mở ra, cho nên trước thời điểm nàng bị tang thi ăn, huyết từ tim mới chảy vào vòng cổ, mở ra không gian, Phì Phì đem nàng mang về thời điểm trước hai tháng mạt thế tới.

Ở trong không gian dưới sự trợ giúp của linh tuyền, nàng thành biến dị giả có lực lượng, còn được mộc hệ dị năng.

Có dị năng, lại có không gian, dưới tình huống nàng biết mạt thế muốn tới, chuẩn bị ăn và dùng, nàng là cô nhi, chỉ có tiền tiết kiệm khi làm thêm, cho nên trừ bỏ nhu yếu phẩm và vũ khí, tiền đều bị nàng dùng để mua hạt giống, có không gian, nàng cũng không lo lắng cho mình sẽ bị đói.

Hai tháng sau, mạt thế đúng hạn tới, lần này nàng cùng phần lớn bộ đội cùng nhau tới căn cứ, ngày thường làm nhiệm vụ, nhân tiện làm ruộng tu luyện dị năng, cuộc sống gia đình không tồi, nhưng ai biết,sống được gần ba tháng, nàng lại chết khi bị tang thi vây công.

Trong nháy mắt bị cắn chết, Tô Ngữ chỉ nghĩ đối với không trung chỉ ngón giữa, ông trời, đây là đang đùa giỡn với nàng đi?

Liên tiếp hai lần làm nàng chết trong miệng tang thi như vậy thật sự tốt sao?

Nghĩ đến đây, Tô Ngữ lại giận dữ, đột nhiên mở hai mắt, liền phải mở miệng mắng to.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi tỉnh lại?"

Tiếng nói non nớt của tiểu nam hài đột nhiên vang lên, trong thanh âm còn mang theo kinh hỉ và ủy khuất.

Tô Ngữ theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một tiểu nam hài tám chín tuổi nước mắt lưng tròng nhìn nàng.

Đây là ai?

Vừa định mở miệng dò hỏi nam hài là ai, Tô Ngữ liền cảm thấy trong đầu mình tràn ngập ký ức, khiến nàng đau đầu như muốn nứt ra, tiện đà ngất đi.

Chờ khi Tô Ngữ lại lần nữa thanh tỉnh, nàng đã biết mọi chuyện là như thế nào, nguyên lai nàng lại trọng sinh.

Chẳng qua bất đồng chính là, lần này trọng sinh vào một tiểu cô nương sống trong thôn Vân Vụ, nguyên thân cùng nàng giống nhau tên là Tô Ngữ.

Thôn Vân Vụ là một cái thôn nhỏ bên cạnh trấn Cổ Thủy thuộc huyện Thanh Thiên phủ Hoài Nam của nước Đại Tần. Bởi vì phía tây thôn có một mảnh núi lớn, chạy dài vài dặm, núi sâu hàng năm bị sương mù bao phủ, cho nên kêu Vân Vụ, cái thôn nhỏ này cũng được gọi là thôn Vân Vụ.

Tô Ngữ chính là tiểu nữ nhi nhà nông trong thôn Vân Vụ, năm nay bất quá mới mười lăm tuổi.

Nói đến tiểu cô nương Tô Ngữ này cũng là một cái mệnh khổ, thời điểm nàng được sáu tuổi, mẹ ruột Ninh thị vì khó sinh mà chết, để lại một tiểu đệ đệ Tô Ngôn.

Năm thứ hai Ninh thị qua đời, phụ thân Tô An liền cưới một quả phụ gần thôn là Lý thị.

Lý thị tuy rằng mang theo khuê nữ Tần Liên cùng gả tới, chính là năm thứ hai liền sinh cho Tô An một đôi long phượng thai, việc này ở thôn Vân Vụ chính là sự tình chưa từng có, Tô An vô cùng vui sướиɠ, từ đây mọi chuyện đều nghe Lý thị.

Cũng vì nguyên nhân như thế, Tô Ngữ và Tô Ngôn liền sống trong nước sôi lửa bỏng qua ngày.

Tô Ngữ cả ngày vội giống cái con quay, giặt quần áo nấu cơm, đốn củi nấu nước, cho gà cho heo, tất cả đều là chuyện của nàng, nhân tiện còn muốn chiếu cố tiểu đệ Tô Ngôn.

Tô Ngôn từ lúc biết đi liền bắt đầu đi theo Tô Ngữ làm việc, so với hài tử khác hiểu chuyện nhiều hơn, lại so với hài tử cùng tuổi đều phải thấp bé, gầy xanh xao vàng vọt.

Tô Ngữ và Tần Liên cùng tuổi, hai người năm nay đều là mười lăm, cũng đều tới thời điểm nên tìm nhà chồng.

Lý thị nhìn trúng Phùng gia ở trấn trên mở tiệm tạp hóa, muốn đem Tần Liên gả qua, chính là trong nhà lại lấy không ra đủ của hồi môn.

Vừa vặn trong thôn Triệu gia phải cưới vợ cho con nuôi, Lý thị liền đem Tô Ngữ gả qua đi, tiền đề là phải cho của hồi môn hai mươi lượng bạc.

Lý thị vốn là ôm tâm tình thử xem, nhưng ai biết Triệu gia thế nhưng đồng ý, cùng ngày liền đưa tới hai mươi lượng bạc, nói ba ngày sau tới đón người.

Lý thị cao hứng nhận lấy bạc, thông báo Tô Ngữ một tiếng, làm nàng ba ngày sau liền gả qua.

Con nuôi Triệu gia tên là Khương Kỳ năm nay mười tám, là tám năm trước Triệu Đại Trụ ở thời điểm săn thú trong núi cứu trở về, nghe nói là mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ tên của mình.

Không chỉ có như thế, trên mặt Khương Kỳ còn có một cái vết sẹo thật dài, từ má phải nghiêng dài cho đến khóe miệng mặt trái, giống như một con rết hoành hành ở trên mặt, rất là khủng bố.

Khương Kỳ hàng năm xụ mặt, không thích cùng người giao lưu, người trong thôn đều sợ hắn. Càng sẽ không đem khuê nữ gả cho hắn, cho nên cho dù Khương Kỳ sớm đã qua tuổi thành thân, lại vẫn như cũ lẻ loi một mình.

Nguyên thân Tô Ngữ nghe trong thôn người ta nói, Triệu gia lần này chịu tiêu phí hai mươi lượng bạc cho Khương Kỳ cưới vợ, là bởi vì muốn đem hắn phân ra. Đều đã chuẩn bị tốt đơn độc hộ tịch, đem Khương Kỳ đuổi tới nhà tranh nhỏ dưới chân núi Vân Vụ.

Tô Ngữ ở trong thôn đã gặp qua Khương Kỳ, đối với bộ dáng của hắn cũng thực sợ hãi, vừa nghe Lý thị muốn đem nàng gả qua đi, tự nhiên là không muốn.

Chính là mặc kệ nàng là cầu xin vẫn là khóc nháo, đều không thay đổi được quyết định của Lý Thị, thân là cha Tô An cũng không quan tâm, Tô Ngữ thương tâm nhảy sông tự sát. Lại trùng hợp Khương Kỳ vừa săn thú trong núi cứu trở về.

Người tuy rằng cứu về được, chính là linh hồn cũng đã thay đổi.

Nguyên lai Tô Ngữ trong sông đã bị chết đuối, hiện tại tồn tại, là Tô Ngữ xuyên qua từ mạt thế.

"Thằng nhãi ranh, ngươi khóc tang ai? Lão nương và cha ngươi còn sống tốt đây."

Tiếng nói đánh gãy suy nghĩ của Tô Ngữ, nàng chậm rãi mở hai mắt của mình.

Lọt vào trong tầm mắt là một cây xà ngang, trở lên nóc nhà bằng cỏ tranh.

Chuyển đầu qua, Tô Ngữ liền thấy tiểu nam hài vừa khóc kia.

Tiểu nam hài cúi đầu xuống nhìn nàng, nhìn thấy nàng đã tỉnh, tiếng khóc đột nhiên im bặt, chỉ là trong mắt lóe nước mắt.

"Nương, đại tỷ nàng đã tỉnh."

Làm như nhớ tới cái gì, tiểu nam hài hướng tới bên ngoài hô một câu.

"Tỉnh?"

Lý thị bước chân đi vào trong phòng, quả nhiên thấy Tô Ngữ trợn tròn mắt nằm ở nơi đó.

Lý thị há mồm liền muốn mắng, tròng mắt chuyển động, lại nghĩ tới hai mươi lượng bạc kia, này nha đầu chết tiệt may mắn không chết, bằng không bạc tới tay liền phải bay.

Nghĩ vậy, Lý thị nhếch miệng cười:

"Ta nói Tiểu Ngữ này, ngươi như thế nào lại luẩn quẩn trong lòng a, kia Khương Kỳ tuy nói lớn lên xấu, lại bị Triệu gia đuổi ra ngoài, chính là ít nhất còn săn thú không phải sao? Về sau ngươi sẽ có ngày lành. Nương xem ngươi cái dạng này cũng là đau lòng, hôm nay ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai nên xuất giá."

Tô Ngữ nhìn theo Lý thị rời đi, trong mắt hiện lên trào phúng, thật đúng là một cái mẹ kế điển hình, kêu nàng nghỉ ngơi tốt, là sợ nàng chết bạc lại trả về Triệu gia đi.

Editor: Lần đầu edit ak...xin mọi người cho em xin ý kiến em sẽ sửa ak