Chương 2: Xuyên không

Nguyên chủ là bị người ta đấy tới trong sông, cũng không phải là tự rơi xuống.

Thẩm gia tại thôn Thanh Hà là hộ ngoại lai, nơi này là đất phong của Cảnh Vương, toàn bộ Lũng Tây mười sáu châu huyện đều thuộc về sự quản thúc của phủ Cảnh Vương.

Hoàng đế khai quốc thânh phong vương khác họ là Cảnh Vương, vì lập được công lao nơi biên cương nên được phong làm vương, thừa kế võ nghệ, đến bây giờ đã có mấy đời.

Lũng Tây có quan ngoại dân tộc thiểu số Khuyển Nhung đánh cướp, bộ tộc phân chia ranh giới, chịu đủ nỗi khổ chiến loạn cùng dị tộc xâm lấn.

Thẳng đến thời kỳ khai quốc, có chiến thần đời thứ nhất Cảnh Vương mới đưa dị tộc trục xuất khỏi quan ngoại, vừa lui ba ngàn dặm, suýt nữa diễn tộc.

Mấy trăm năm về sau tổng quan ngoại cũng không dám tiến vào lục địa, cũng hướng Đại Lịch quốc cúi đầu xưng thần, tiến cống hàng tháng.

Sau đó Cảnh Vương liền thành người cầm quyền ở Lũng Tây, một mực trấn giữ biên giới, nơi đây cũng trở nên phồn vinh, bách tính dần dần an định lại.

Cảnh Vương về sau hướng triều đình trả lại binh quyền, về quê làm ruộng.

Nếu như nói kinh đô Đại Lịch là một triều đình lớn, thì Lũng Tây chính là một cái triều đình nhỏ.

Nơi này có hệ thống chế độ hoàn thiện, là từ Cảnh Vương phủ chỉnh sửa chấp hành.

Mà vùng đất này đều là từ Vương phủ thống nhất phân chia đến các châu huyện, do đó quản hàng tá điền thuê các loại, vì vậy vùng đất này thuộc quyền sở hữu Vương phủ.

Cảnh Vương quy hoạch ruộng đất sau đó liền thực hành chính sách nghỉ ngơi lấy lại sức, thỉnh thoảng miễn trừ thuế má lao dịch, tá điền nộp lên tiền thuê đất sau còn sót lại lương thực tất cả đều thuộc về mình.

Cho nên cư dân tại thôn trấn này, đa số đều không có nhiều nạn đói lưu dân.

Hàng năm chỉ chờ người kế tục, thời điểm đói thì đào một chút rau dại ăn, liền có thể miễn cưỡng giải quyết ấm no.

Thẩm Vân Sơ chậm rãi nhớ lại một đoạn ký ức chắp vá ra đại khái hiện trạng thời đại này.

Thôn Thanh Hà tổng cộng có hơn hai mươi hộ gia đình, ruộng đất là từ thôn trưởng thống nhất chia cho các hộ gia đình. Thẩm gia năm năm trước chuyển đến nơi này là hộ ngoại lai, thôn trưởng dựa theo khẩu phần chia ruộng đồng cho bọn họ.

Huynh đệ Thẩm gia có ba người, còn có một nhi nữ gả đến thôn bên cạnh, trong nhà chỉ có nãi nãi quản.

Cha Thẩm Vân Sơ là lão nhị, mẹ ruột của nàng năm trước đã mất, hiện tại mẹ kế là Lưu Thị, lúc trước làm nha hoàn cho đại hộ trên trấn.

Lúc trước thời điểm cưới hỏi, đại hội nhân gia cho đồ cưới năm mươi lạng bạc, số tiền kia đối với những tá điền này chính là một số tiền lớn.

Lúc ấy nãi nãi thế nhưng là vui mừng hớn hở khẩn cầu bà mối tới cửa cầu hôn nở mày nở mặt đưa nàng ta cưới vào cửa.

Ngay từ đầu Lưu Thị tỏ ra là người hiếu thuận, không bao lâu liền lộ ra bộ mặt giả dối của nàng ta.

Không chỉ đánh chửi ngược đãi tỷ đệ ba người Thẩm Vân Sơ, còn thường xuyên không cho bọn hắn ăn cơm, ba đứa hài tử đói đến xanh xao vàng vọt.

Bởi vì đồ cưới của nàng ta phong phú, còn thỉnh thoảng khoe khoang rằng mình có chỗ dựa là đại hộ nhân gia, Thẩm gia chỉ làm tiểu hộ nơi nào chọc nổi?

Cho nên nàng ta vào cửa không bao lâu liền bắt đầu làm chủ đương gia, Thẩm gia từ trên xuống dưới cũng không dám nói một câu, tùy nàng ta làm loạn.

Đến thôn Thanh Hà cũng bởi làm người tranh cường háo thắng, thích bàn chuyện thị phi, thường xuyên cùng hàng xóm cãi nhau náo ra mâu thuẫn, gần như đem trong thôn hơn phân nửa người đều đắc tội.

Mà trải qua mấy năm, nàng ta cũng mang tiếng người đàn bà đanh đá gần xa.

Hai năm trước, Lưu Thị hạ sinh một đứa nhi tử, tăng thêm trước đó đã sinh một trưởng nữ, xem như nhi nữ song toàn.

Có nhi nữ về sau, mẹ kế thấy tỉ đệ Thẩm Vân Sơ như thế nào cũng không vừa mắt, cuối cùng liền đuổi các nàng ra khỏi nhà.

Cha của các nàng càng không có ý kiến gì, cái gì cũng đều nghe nãi nãi, Lưu Thị đem tỉ đệ ba người đuổi đi, cha bị nãi nãi cưỡng chế nên không dám hó hé gì.

Vẫn là thôn tưởng xem tỷ đệ các nàng đáng thương, để các nàng ở tại gian nhà tranh, còn có thể có cái che mưa chắn gió.

Nàng dâu thôn trưởng thường xuyên gọi Thẩm Vân Sơ đi làm một chút thêu thùa, tiếp tế lương thực đỡ đói cho các nàng.

Nàng năm nay 12 tuổi, tại chỗ thôn quê này, cũng có thể làm chủ nhà.

Trước đó trừ cho nhà trưởng thôn làm chút công việc, còn giúp những gia đình khác trong thôn.

Lại thêm đào rau hái quả dại, còn có đại bá lén tiếp tế một chút, tỷ đệ ba người thế mà kỳ tích sống tiếp được.

Lưu Thị đem bọn hắn đuổi ra còn chưa đủ, vừa đến ngày mùa hoặc là trong nhà có việc liền gọi tỷ đệ Thẩm Vân Sơ trở về làm việc, liền cơm cũng không cho ăn no.

Nãi nãi cũng nhìn Thẩm Vân Sơ cùng Thẩm Vân Lan không vừa mắt, tiểu đệ đệ Thẩm Vân Thanh càng là cái đinh trong mắt bà ta.

Những người trong thôn có chút thích thiện sợ ác, bình thường Lưu Thị đắc tội người, bọn hắn không dám tìm nàng ta đòi công đạo, thời gian dài liền đem nóng giận đều vung đến trên người tỷ đệ Thẩm Vân Sơ.

Dù sao các nàng cũng không có người hỏi thăm, ngày thường liền bị khi dễ đánh chửi, là cái bao cát tùy tiện có thể trút giận.

Vẫn là trưởng thôn thực sự nhìn không được, tập hợp các thôn dân lại thuyết giáo một trận.

Về sau phía sau núi có hai mẫu đất không ai muốn liền nóng ruột chia cho tỷ đệ Thẩm Vân Sơ trồng.

Mảnh ruộng này mặc dù không trồng được cây nông nghiệp, chẳng qua thời điểm mùa rau xanh trái cây vẫn có thể hái.

Cứ như vậy đệ ba người nữa chết nửa sống đau khổ sống đến khi nguyên chủ xảy ra chuyện.

Hôm trước, Thẩm Văn Sơ bưng chậu gỗ đi sau núi giặt quần áo, vừa vặn trong thôn cũng có mấy nữ tử cũng ở nơi này giặt.

Gặp nàng, ngay từ đầu còn tốt, không ai thèm phản ứng, cũng không lâu lắm, cô nương Tôn gia phú hộ trong thôn liền đến.

Bởi vì nhi tử nhà trưởng thôn thường xuyên lên núi đi săn, thỉnh thoảng còn cho tỷ đệ Thẩm Vân Sơ một chút con mồi, mà Tôn Kiều Kiều nhìn trúng nhi tử nhà trưởng thôn.

Một tới hai đi nàng ta liền đối với Thẩm Vân Sơ sinh ra ý hận, thường xuyên tìm việc cho nàng.

Không có chuyện gì liền với lông tìm vết, vì bị lãi lãi ức hϊếp cùng Lưu Thị ngược đãi khiến nàng càng thêm nhu nhược, một mực tránh né nàng ta.

Nhưng Tôn Kiều Kiều càng mắng càng ra sức. Bởi vì nàng ta đứng cạnh bên người Thẩm Vân Sơ mắng, thời điểm nàng giặt quần áo không cẩn thận đem nước tung tóe đến trên người nàng ta, Tôn Kiều Kiều dưới cơn nóng giận liền đấy Thẩm Vân Sơn một cái.

Thẩm Vân Sơ không tránh kịp lập tức rơi vào trong sông, mấy cô nương chung quanh đều hoảng hồn, sợ hãi vừa kêu vừa chạy.

May mắn trong thôn có người đi ngang qua, nhảy xuống sông đưa nàng cứu lên, nàng hôn mê bất tỉnh, Tôn Kiều Kiều sợ đã sớm trốn về nhà.

Về sau vẫn là thôn dân đưa nàng về.

Kỳ thật thời điểm nguyên chủ được cứu lên khả năng còn chưa có chết, nhưng vì thôn dân không hiểu cách cấp cứu, nguyên chủ được đưa về sau liền tắc thở, do đó mới khiến Bạch Khê xuyên qua.

Nàng một bên múc bát cháo cho Vân Lan cùng Vân Thanh ăn, một bên nhớ lại nguyên nhân nguyên chủ bỏ mình.

“Tỷ tỷ, muội ăn no, tỷ cũng ăn đi.”

Vân Lan lại ăn vài miếng, thấy trong nồi cháo không còn nhiều, liền đẩy tay Thẩm Vân Sơ, lắc đầu.

“Đệ cũng ăn no.”

Thẩm Vân Thanh thấy thế cũng lắc đầu, đem bát đẩy ra.

“Tốt, vậy các ngươi hiện tại còn có chỗ nào không thoải mái a? Đại bá đi mời đại phu.”

Vừa nói xong, liền nghe trong viện vang lên tiếng bước chân.