Tiến vào làn sương trắng trong sơn môn, Tư Lăng bỗng cảm thấy thân thể rét lạnh, sau đó cơ thể không khống chế được mà bay lên. Vì biết đây là do Truyền tống trận đang truyền tống nên hắn cũng không phản kháng, chỉ hy vọng đừng chuyển mình tới nơi quá nguy hiểm.
Nhưng ngay khi Tư Lăng nhìn thấy nơi mình được truyền tống tới, hồi lâu không biết nói gì, lặng lẽ bổ sung: Đáng lẽ nên cầu khẩn trời cao đừng vứt mình tới những nơi kỳ kỳ quái quái mới đúng.
Tư Lăng bị truyền tống đến một đầm lầy, hơn nữa còn là một đầm lầy thối hoắc. Đầm lầy này lầy lội không thấy ranh giới, toả ra mùi thối nồng nặc. Bên trên nhìn như cháo vàng đang được đun sôi sùn sục, nhưng đó không phải là đầm lầy thật sự bị đun sôi, mà là một loại Chiếu Trạch Quái[1] sinh sống trong đầm lầy. Chiếu Trạch Quái là một loại yêu thú cấp 3, bộ dáng như bùn nhão, chúng nó thần trí không cao, luôn lăn lộn ở trong đầm lầy, những nơi nó đi qua làm cho đầm lầy nhìn như là nước bị đun sôi trào vậy.
[1] Quái vật đầm lầy
Tư Lăng đang thầm than xui xẻo, bỗng thấy cách đó không xa có người đang ở nỗ lực vượt qua đầm lầy. Chờ khi người này xoay mặt nhìn sang, Tư Lăng phát hiện lại là người quen -- Tiêu Trạc.
Từ lúc Tư Lăng bị truyền tống đến nơi này thì Tiêu Trạc đã phát hiện ra hắn, sắc mặt lập tức xấu đi. Bất quá chỉ là hung dữ mà lườm hắn một cái, cũng không đến khıêυ khí©h hoặc trực tiếp ném một pháp quyết qua để giải quyết tình địch.
Thấy Tiêu Trạc không để ý tới mình, Tư Lăng cũng sẽ không vội vàng tiến lên tìm đường chết. Hắn dùng tay che mũi, lùi lại vài bước, quan sát cái đầm lầy mênh mông vô bờ này, suy nghĩ nên làm sao để vượt qua. Trong ngọc giản của những tu sĩ đã tới Huyễn Thiên bí cảnh cũng có giới thiệu qua tình huống của mảnh đầm lầy này. Đầm lầy này phía trên không thể ngự kiếm phi hành, tu sĩ muốn vượt qua nó chỉ có thể dựa vào hai chân của chính mình mà lao nhanh qua khỏi đầm lầy, hơn nữa còn phải chú ý Chiếu Trạch Quái trong đầm lầy.
Chiếu Trạch Quái thần trí đa phần không cao, nhưng lại có sự nhận biết đặc biệt mãnh liệt đối với những kẻ khác loài. Hễ là bất cứ sinh vật nào tiến vào đầm lầy, chỉ cần khí tức không giống với mùi thối của đầm lầy đều sẽ bị Chiếu Trạch Quái công kích. Tư Lăng vừa nãy đã nhìn thấy một con chim bay ngang qua đầm lầy, bị một con Chiếu Trạch Quái nhảy lên, phun ra một ngụm bùn nhão bắn trúng thân thể rơi xuống trên đầm lầy, sau đó bị đám Chiếu Trạch Quái mãnh liệt nhào tới gϊếŧ chết. Ngoài ra, trong đầm lầy còn có Chiếu Trạch Quái biến dị rất khó chơi, nếu lúc vượt qua đầm lầy mà vừa vặn đối đầu với Chiếu Trạch Quái biến dị thì hết sức phiền toái. Tu sĩ nếu bị Chiếu Trạch Quái biến dị kéo vào đầm lầy thì coi như không có khả năng sống sót.
Ngay lúc Tư Lăng quan sát đầm lầy, lại có năm, sáu tu sĩ bị truyền tống tới. Khi bọn họ nhìn thấy đầm lầy thì vẻ mặt đều buồn khổ mà nói một tiếng xui xẻo, cũng có thể thấy được bọn họ cũng có nghiên cứu về đầm lầy này, chỉ là không nghĩ tới chính mình lại xui xẻo mà bị truyền tống tới nơi này.
Tư Lăng muốn xem bọn họ làm sao vượt qua đầm lầy nên đứng ở một bên quan sát. Mấy cái tu sĩ này liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn không có hành động gì thì cũng không thèm để ý. Huyễn Thiên bí cảnh mở ra chỉ có ba tháng, người tiến vào nơi này đều phải giành giật từng giây, muốn dùng hết sức mà đi tìm càng nhiều thứ đáng giá càng tốt, chẳng có nhiều thời giờ lãng phí như vậy.
Mấy tu sĩ này đều đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng lấy ra một đôi ủng đặc chế, từng người mang vào rồi liền tiến vào đầm lầy. Đôi ủng này được chế tạo đặc biệt, có khắc bùa chú hệ phong loại nhỏ, có thể giúp bọn họ di chuyển nhanh chóng trong đầm lầy. Những tu sĩ nọ vừa tiến vào đầm lầy, vừa cầm kiếm chém ngã những Chiếu Trạch Quái nghe được khí tức mà xông tới, rất nhanh đã vượt ra ngoài mấy dặm.
Thấy những người kia ly khai, Tư Lăng lại nhìn về Tiêu Trạc đứng ở đầm lầy cách đó không xa. Chỉ thấy hắn cắn răng, vẻ mặt ghét bỏ mà liếc nhìn đầm lầy toả ra mùi tanh tưởi, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái mặt nạ mỏng như cánh ve mang lên mặt. Loại mặt nạ này không chỉ có thể thay đổi dung mạo của tu sĩ, thậm chí có thể tạo ra không khí tươi mát trong lành. Bất quá tác dụng của nó không lớn, cũng không thể ngăn cản thần thức của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hiện tại dùng nó bất quá là vì lọc bớt mùi hôi thối mà thôi.
Tiêu Trạc cũng mang vào một đôi ủng. Đôi ủng này còn cao cấp hơn nhiều so với mấy tên tu sĩ lúc nãy, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, sau khi tiến vào đầm lầy thậm chí còn nhanh hơn tốc độ phóng tới của những Chiếu Trạch Quái kia luôn.
Mắt thấy bóng dáng Tiêu Trạc nhanh chóng biến mất, Tư Lăng cảm giác mình cũng nên hành động.
Đối với mùi hôi khủng khϊếp của đầm lầy, không chỉ Tư Lăng khó nhịn, yêu thú trên bả vai hắn cũng khó có thể chịu đựng được, Yêu Liên vẫn trốn ở ống tay Tư Lăng càng khó chịu không thôi.
“Trời ạ, Tư công tử, chúng ta thật sự phải đi qua cái đầm lầy thối hoắc này sao?” Tiểu Hồng bò đến trên một bên bả vai khác của Tư Lăng, mặt mày ủ rủ hỏi.
Tư Lăng đáp một tiếng chắc chắn, lại lục túi trữ vật tìm thứ mình cần. Nếu là lúc trước Tư Lăng tuyệt đối sẽ chẳng có biện pháp gì đối với bãi đầm lầy hôi thối này, nhưng từ khi được tư Hàn cho cái túi trữ vật này, Tư Lăng lập tức nhảy lên làm người có tiền, tài sản còn dồi dào hơn đám đệ tử của những đại môn phái kia.
Lúc Tư Lăng tìm đồ vật, yêu thú Trọng Thiên mang theo cô bé Tiểu Hồng nhảy đến trước một cây to trông như cây thông ở Trần Tục Giới mọc bên bờ đầm lầy, nó nhảy lên cây, cắn đứt một nhánh cây cành lá sum xuê, ngậm lên miệng rồi trở lại, sau đó đưa cho Tư Lăng.
Tư Lăng chẳng hiểu ra làm sao mà tiếp nhận, không biết nó hái nhánh cây này để làm gì. Bất quá hắn lại nghĩ, thứ mà con yêu thú kiêu ngạo này nhận thức thì tuyệt đối sẽ không vô dụng, bèn thu nó vào trong túi trữ vật, lại tiếp tục tìm kiếm trong túi trữ vật.
Tư Lăng cuối cùng tìm ra được một đôi Thần Hành Ngoa, xem như là pháp khí thượng phẩm, tu sĩ Trúc Cơ mang vào thì tốc độ chạy trốn có thể so sánh với tu sĩ Kim Đan. Đôi ủng này còn cao cấp hơn đôi của Tiêu Trạc, hơn nữa đáy giày còn vẽ mấy cái bùa chú, không hổ là vật sưu tập của tu sĩ Nguyên Anh.
Sau khi Tư Lăng mang ủng vào, lại lấy ra một thanh linh kiếm, sau đó hỏi hai con yêu trên hai bả vai mình: “Thối như thế, các ngươi có muốn vào túi linh thú tránh một tý hay không?”
Yêu thú đại gia trực tiếp cào cho hắn một vuốt, kiên quyết nói cho hắn biết nó không làm yêu sủng cho người khác-- vì chỉ có yêu thú ký kết khế ước chủ tớ với tu sĩ mới có thể trú ở trong túi linh thú. Tiểu Hồng cô nương là thực vật, đương nhiên không thể vào túi linh thú.
Đối với nhắc nhở hảo ý của Tư Lăng, cô bé Tiểu Hồng cùng đại gia yêu thú đều lấy ra lá cây hái vừa nãy, ngậm vào miệng, sau đó bé Tiểu Hồng trực tiếp bò vào vạt áo Tư Lăng, đại gia yêu thú vẫn tiếp tục bình tĩnh mà ngồi xổm ở trên vai Tư Lăng.
Đối với hành vi của chúng nó, Tư Lăng rất kinh ngạc, hắn thấy thế cũng lấy một chiếc lá trong trữ vật ra ngậm vào. Ngay lập tức tai mắt thư thái, không khí như là được lọc sạch, tươi mát vô cùng, dường như mùi thối trước mắt không còn cách nào ảnh hưởng tới mình nữa. Hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc mà nhìn chằm chằm những cây thông bên cạnh đầm lầy, những cây cao kia không hề bắt mắt chút nào, cũng không nghĩ tới thì ra chúng nó còn có tác dụng này. Hơn nữa vừa nãy nhìn thấy Tiêu Trạc và mấy tu sĩ kia đều không hái lá cây để dùng thì biết bọn họ đều là không biết tác dụng của chúng. Vậy là Trọng Thiên và Tiểu Hồng tự phát hiện?
Tư Lăng lập tức hỏi rõ nghi vấn này, con yêu thú tức khắc vênh váo hống hách mà đứng ở nơi đó không nói lời nào, Tiểu Hồng thì mềm mại non nớt giải thích: “Tư công tử, huynh quên bản thể Tiểu Hồng là Yêu Liên rồi sao? Toàn bộ linh thảo Linh Mộc trên đời này không có gì là ta không biết đâu.”
Tư Lăng hết sức ngạc nhiên vui mừng, “Thật sao?” Vốn cho là phế vật trừ làm loa ra thì không có tác dụng gì, không nghĩ tới xoay người một cái thì biến thành Thần Nông -- không, còn lợi hại hơn Thần Nông nữa, là nhà thực vật học. Sau này chỉ cần có Tiểu Hồng ở đây, tuyệt đối sẽ không bỏ sót bất kỳ linh thảo Linh Mộc nào, coi như là dẫn theo một quyển bách khoa toàn thư di động đây.
Chờ khi nghe được câu trả lời khẳng định kiêu ngạo của Tiểu Hồng, Tư Lăng chỉ cảm thấy hạnh phúc này tới quá nhanh hơn, làm hắn có chút lâng lâng.
Cuối cùng vẫn là Trọng Thiên nhìn không được nên bình tĩnh mà vỗ cho hắn một vuốt, mới làm hắn tỉnh lại được. Bất quá tuy rằng đã tỉnh táo lại, nhưng Tư Lăng không đối xử tuỳ tiện với cô bé Tiểu Hồng như ngày xưa nữa, trái lại dịu dàng vỗ vỗ ngực chỗ mà Tiểu Hồng đang ở, cẩn thận dặn dò: “Tiểu Hồng muội muội, ngươi cần phải cố gắng ở trong l*иg ngực của ta, mọi việc phải cẩn thận, không nên xảy ra điều gì bất ngờ đó, nếu không ta sẽ đau lòng.”
Tiểu Hồng thuần khiết vô tri lập tức cảm động, một khuôn mặt đo đỏ nhỏ nhắn chui ra, hai mắt ngấn nước nói: “Tư công tử, huynh thật là một người tốt, Tiểu Hồng rất thích huynh.”
Tư Lăng cười càng thêm ôn nhu. Sau này ngươi sẽ càng yêu thích ta, thích đến nổi không nỡ rời xa ta luôn.
Tiếp theo lại có mấy tu sĩ bị truyền tới, bất quá Tư Lăng không để ý đến bọn họ, toàn thân kích động tiến vào đầm lầy. Hắn điều khiển Thần Hành Ngoa trên chân, thân thể như gió bay nhanh về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn mấy phần so với Tiêu Trạc vừa nãy.
Tư Lăng một bên vừa tiến vào đầm lầy, một bên vừa cầm linh kiếm chém gϊếŧ Chiếu Trạch Quái chặn đường phía trước. Đám Chiếu Trạch Quái đó thân thể là một đống bùn nhão, chính giữa có một viên yêu đan thuộc tính “Thổ“. Nếu như chỉ chém nó thành hai nửa mà không có đâm trúng yêu đan thì nó vẫn sống sót, chỉ chốc lát sau thân thể sẽ khôi phục lại như cũ. Bất quá Tư Lăng lúc này cũng không cần phải gϊếŧ chúng nó, chỉ là để chúng nó đừng chặn đường mình thôi.
Lao nhanh suốt một đường, đã qua một canh giờ nhưng vẫn không nhìn thấy điểm cuối đầm lầy, bất quá Tư Lăng lại nhìn thấy ở phía trước có bóng dáng của đám người Tiêu Trạc.
Bọn họ thật bất hạnh mà gặp phải một đám Chiếu Trạch Quái biến dị, thật sự khó đối phó hơn nhiều so với Chiếu Trạch Quái phổ thông. Chúng nó không chỉ có thể tùy tiện biến đổi hình thái tựa như nước, tính công kích cũng mạnh gấp mấy lần. Mỗi lần chặt một kiếm xuống cũng chỉ có thể chém được một ít bùn nhão não bên trên chúng nó, khó có thể tổn thương tới gốc rễ của bọn chúng.
Lúc này những tu sĩ kia cả người đều dính đầy bùn nhão, trong tay cầm linh kiếm cùng các loại linh phù để chiến đấu với gần nghìn con Chiếu Trạch Quái biến dị.
Bộ dạng Tiêu Trạc lúc này cũng không khá hơn bao nhiêu, mặt mày tái nhợt dùng linh kiếm chém Chiếu Trạch Quái biến dị, biểu cảm ngoài ghê tởm chính là càng ghê tởm hơn thôi. Phát hiện Tư Lăng đến, khóe môi Tiêu Trạc nhếch một cái, lập tức dẫn theo một đám Chiếu Trạch Quái biến dị đang công kích mình chạy về hướng Tư Lăng bên kia.
“Vị đạo hữu này, mau tới giúp đỡ đi, chúng ta cùng nhau tiêu diệt đám Chiếu Trạch Quái biến dị này!” Một trong sáu tên tu sĩ kêu gọi Tư Lăng.
Tư Lăng không lên tiếng, bởi vì những Chiếu Trạch Quái biến dị mà Tiêu Trạc mang đến đã phát hiện hơi thở của hắn, ào ào như đánh máu gà nhào về phía hắn, làm Tư Lăng không kịp trở tay, cầm linh kiếm như chặt dưa hấu mà chặt chặt chặt. May là lúc này Tư Lăng còn ngậm trong miệng lá cây có thể lọc không khí, bằng không thì đã bị mùi thối của chúng nó hung cho choáng váng rồi.
Nhưng, Chiếu Trạch Quái giống như gϊếŧ mãi gϊếŧ không hết vậy, mà linh lực của tu sĩ dù sao cũng có hạn, lại không thể ở chỗ nguy hiểm này mà đả tọa để khôi phục linh lực được. Nếu không giải quyết chúng nó, chờ linh lực cạn kiệt, vậy bọn hắn sẽ bị Chiếu Trạch Quái nhào lên vồ gϊếŧ bất cứ lúc nào. Đối với Chiếu Trạch Quái mà nói, thân thể của tu sĩ chính là một loại thức ăn rất ngon.
Theo thời gian dần trôi qua, trong sáu tên tu sĩ đã có hai tên tu sĩ Luyện Khí kỳ vì linh lực cạn kiệt mà bị Chiếu Trạch Quái mãnh liệt đến quần sát, bốn người còn lại trong lòng sốt sắng, ào ào chạy về hướng Tư Lăng và Tiêu Trạc. Hai người này tuy rằng chật vật chút, nhưng xem ra vẫn còn thừa lực.
“Hai vị đạo hữu, chúng ta nhất định phải nghĩ một biện pháp để giải quyết đám Chiếu Trạch Quái biến dị này!” Một nam tu sĩ trung niên mặt đen nói như vậy.
Bên cạnh ông ta là một nữ tu phong thái yểu điệu nói tiếp: “Chiếu Trạch Quái hệ thủy, thân thể chính là một đống bùn nhão, hay là chúng ta dùng hỏa để đối đầu với chúng nó.”
Những người khác sau khi nghe xong đều cảm thấy rất khả thi.
Chỉ là, Chiếu Trạch Quái nhiều như vậy, không phải một hai đám lửa là có thể giải quyết, đoán chừng phải dùng cả biển lửa mới xong.
Tiêu Trạc cũng bị đám Chiếu Trạch Quái gϊếŧ mãi không hết này làm cho buồn bực mất tập trung, nghe được lời bọn họ, linh quang lóe lên, liền nói rằng: “Các ngươi ai có linh phù và linh đan thuộc tính Hỏa? Đương nhiên, còn cần phải có tu sĩ Hỏa Linh Căn phối hợp, chúng ta có thể dùng Hoả Liệt Phù phối hợp với linh hỏa của tu sĩ thuộc tính Hỏa để làm nổ Hỏa Linh đan, đến lúc đó sẽ sản sinh ra một biển lửa cực nóng, hẳn là có thể thiêu chết đám Chiếu Trạch Quái này.”