Đại khái là cảm giác được có người đi vào, người trong cửa hàng theo bản năng xoay mặt nhìn lại. Lúc nhìn thấy Tư Lăng bước vào cửa, biểu cảm của từng người đều khác nhau.
“Ôi, đây không phải Tư đạo hữu sao?”
Tên nam nhân khiến Tư Lăng cảm thấy nhìn quen mắt xoay đầu lại, theo thói quen lộ ra một nụ cười ngả ngớn hết sức muốn ăn đòn, chính là Dung Hoán Thiên. Mà lúc này hắn mặc một bộ áo gấm xa xỉ, rất khác biệt với dáng vẻ phóng khoáng ở dãy núi Thập Vạn, nhìn qua đúng là khá phong lưu tiêu sái, bất qua động tác nửa ôm của hắn với cô nữ tu kiều mị này có vẻ vô cùng dâʍ đãиɠ gian tà.
Tư Lăng trong lòng thầm than một tiếng xui xẻo, trên mặt lạnh nhạt mà đáp lại: “Hóa ra là Dung đạo hữu.”
Lúc nhìn thấy khuôn mặt Tư Lăng thì nữ tu bên người Dung Hoán Thiên lộ vẻ kinh diễm, sau đó lại thấy thần thái thân thiết của Dung Hoán Thiên, không khỏi lộ ra một chút đố kị. Bất quá lúc Tư Lăng mở miệng thì nghe ra rõ ràng là giọng nam trầm thấp, lập tức sắc mặt ôn hoà lại, trong lòng còn thêm mấy phần vui mừng. Nam nhân có tướng mạo cỡ này thì dù ở Tu tiên giới được trời cao ưu ái cũng rất ít thấy, nàng ta không khỏi suy nghĩ xem Tư Lăng là đệ tử của thế lực môn phái nào, lôi kéo vào chỗ mình cũng tốt.
Nhìn thấy Tư Lăng, Dung Hoán Thiên dường như quên mất bạn gái hắn mới vừa rồi còn vì chuyện trận pháp mà cãi nhau với ông chủ, lập tức đổi ngay sang một bộ dáng nhiệt tình hỏi: “Không nghĩ tới lại được gặp Tư đạo hữu ở chỗ này, xem ra chúng ta thực sự là rất có duyên đó. Lần trước từ biệt ở dãy núi Thập Vạn, đã hơn nửa năm không thấy, trong lòng thật đúng là vô cùng tưởng niệm các ngươi, không biết Nguyệt đạo hữu lúc này thế nào rồi, sao không đi cùng huynh vậy?”
Tư Lăng mặt không hề cảm xúc mà nhìn hắn. Dung Hoán Thiên này cũng không biết là đang giả ngu đâu hay là ngu thật đây. Lần trước hắn ta rõ ràng thấy mình cùng Tư Hàn ly khai, hiện tại còn hỏi câu như thế không phải là dư thừa sao? Hơn nữa Tư Lăng thực sự không hiểu trên người mình rốt cuộc là có cái điểm gì hấp dẫn hắn, mỗi lần gặp mặt đều làm như thân quen nhau lắm vậy.
“Dung đạo hữu không phải là quản quá rộng rồi sao?” Tư Lăng không khách khí trả lời.
Dung Hoán Thiên vừa nghe, sờ sờ mũi, không để ý lắm mà nói tiếp: “Tương phùng tức là có duyên, ta cho rằng chúng ta đều là bằng hữu.” Thấy Tư Lăng vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt, Dung Hoán Thiên tự cho là quan tâm mà cười cười hỏi: “Tư đạo hữu tới đây là muốn mua trận pháp sao? Không biết huynh muốn trận pháp gì, ta có quen với ông chủ ở đây, có thể giúp huynh giới thiệu một chút.”
Nữ tu ở bên cạnh nghe thấy, lập tức ỏn ẻn mà hờn dỗi: “Dung công tử~~...”
Tư Lăng da gà da vịt gì cũng ùn ùn nổi lên, yêu thú Trọng Thiên thì cụp hai tai lại che lỗ tai, hiển nhiên cũng không chịu nổi âm thanh này.
Nhưng mà Dung Hoán Thiên hiển nhiên là khoái bộ dạng này, hắn ôm thân hình như rắn nước của nữ tu, cười nói: “Nhu Y yên tâm, không thể thiếu nàng được, hiếm khi gặp được Tư đạo hữu, chúng ta cứ để cho mỹ nhân chọn trước có được không?”
Thủy Nhu Y cũng không phải thật sự chỉ có tướng mạo mà không có đầu óc. Nàng nghe Dung Hoán Thiên nói như vậy liền biết tên tu sĩ tướng mạo mạo xinh đẹp này lai lịch không bình thường, chút mặt mũi vẫn nên cho thì tốt hơn. Nàng lập tức yêu kiều, quyến rũ mà nhìn Tư Lăng một cái, mềm mại quyến rũ nói: “Được rồi, nếu là bạn của Dung công tử, Nhu Y này liền theo ý Dung công tử vậy.”
Nghe đối thoại của bọn họ, Tư Lăng theo bản năng mà liếc nhìn nữ tu này, phát hiện trên ống tay áo nàng ta có kí hiệu của Tú Nữ Phường. Hóa ra là nữ tu của Tú Nữ Phường. Tú Nữ Phường sở dĩ trở thành một trong 4 thế lực lớn của Minh Hà thành, ngoại trừ nó có hai vị Nguyên Anh trưởng lão tọa trấn ra, còn bởi vì kinh doanh đặc thù. Dùng lời giải thích của Giới trần tục chính là nơi nam nhân tìm hoa vấn liễu, chỉ cần có linh thạch là có thể vào bên trong để nữ tu đa tài đa nghệ, ôn nhu mỹ lệ an ủi săn sóc tỉ mỉ, khiến cả thân thể tâm linh của ngươi đều được giải thoát, đảm bảo khiến ngươi vui vẻ không cần thành tiên.
Nữ tu ở Tú Nữ Phường Hoàn phì Yến sấu[1], các loại tính tình đều có, có thể nói là chỉ cần ngươi có thể nghĩ đến thì loại hình nào cũng có. Các nàng đa tài đa nghệ, xinh đẹp như tiên, không biết hấp dẫn bao nhiêu nam tu Tây Cảnh vì các nàng mà đến làm khách, thậm chí có thể nói toàn bộ môn phái trong Tây Cảnh đều có khách nhân của Tú Nữ Phường. Lâu dần, mạng lưới quan hệ của Tú Nữ Phường lớn đến nỗi khiến người ta khó có thể lường nổi, cũng làm cho quy mô của Tú Nữ Phường càng ngày càng lớn mạnh.
[1]Hoàn phì Yến sấu (環肥燕瘦). Câu nói đó nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển như bay như lượn tựa tiên nữ.
Mà Thủy Nhu Y này cùng với Thủy Nhu Thường lần trước bị yêu thú phong ấn linh căn là cùng một sư phụ, địa vị ở Tú Nữ Phường không thấp, cho nên lời vừa nãy của Thủy Nhu Y nói cũng không có cái gì không đúng. Nếu nàng không cao hứng một cái, có thể hạ lệnh cho Tú Nữ Phường một tiếng, cửa tiệm này tuyệt đối khó có thể trụ vững ở thành Minh Hà, thực sự là kiêu căng hống hách.
Tư Lăng mắt liếc nhìn móng vuốt tà ác của Dung Hoán Thiên đặt ở trên mông Thủy Nhu Y nặn tới nặn lui, cũng rõ ràng Dung Hoán Thiên này nếu không là khách quý của Tú Nữ Phường thì cũng là có quan hệ dây mơ rễ má gì với Tú Nữ Phường. Nếu không thì với thân phận của Thủy Nhu Y tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn mà mặc hắn xoa đi nắn lại.
Tư Lăng không thèm để đến ý bọn hắn, xoay người nhìn về phía ông chủ đã bị bỏ quên ở một bên, nói rằng: “Ông chủ, ta muốn mua một cái trận pháp thật tốt, không biết chỗ huynh có thứ gì tốt giới thiệu không?”
Ông chủ Tiểu điếm là một nam tu trẻ tuổi thanh tú, tu vi bất quá chỉ là Luyện Khí tầng mười, nhưng đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ hùng hổ doạ người vẫn là một dáng vẻ không kiêu ngạo không hèn mọn, rất có khí khái. Hắn nhìn Tư Lăng một cái, lạnh nhạt né người ra để Tư Lăng tự mình đi đến trên quầy xem, cũng không giới thiệu cho khách hàng giống những cửa hàng khác.
Sau đó ông chủ kia liền trực tiếp ngồi xuống ở sau quầy, cúi đầu lật xem một quyển sách trận pháp. Thật là vững như bàn thạch. Ngược lại, làm khách hàng như Dung Hoán Thiên thì lại hùng hùng hổ hổ đi đến nhiệt tình giới thiệu cho Tư Lăng những trận pháp trên quầy. Tình huống này quả thực là ngược ngạo.
Tư Lăng xưa nay không có ấn tượng tốt gì với Dung Hoán Thiên, lúc này cũng cảm thấy hắn ta đáng ghét vô cùng, chỉ là hiện nay đang ở địa bàn của người khác, đuổi hắn ta đi thì không tốt lắm, chỉ đành coi lời của hắn như gió thổi bên tai, đứng ở trước quầy nhìn ngó từng bộ từng trận pháp.
Tư Lăng hiện tại là người nghèo nên lựa chọn cũng có hạn. Hơn nữa hắn cũng muốn mua cái trận pháp vừa lợi hại lại có thể mang theo bên người, như thế thì sau này có tới nơi khác để đào động thủ cũng có thể đem nó ra để phòng ngự cho nơi ở.
Dung Hoán Thiên quan sát một chút liền biết lựa chọn của Tư Lăng, nói rằng: “Tư đạo hữu, nếu huynh muốn mua một trận pháp giá cả vừa phải lại còn lợi hại thì nơi này đúng là có một bộ có thể giới thiệu. Đó chính là một bộ trận pháp do tổ phụ của Pháp Lãng tự tay làm ra. Nhìn thì có vẻ cấp bậc không cao, nhưng là một bộ trận pháp có thể thăng cấp.”
Pháp Lãng mà Dung Hoán Thiên nói chính là ông chủ cửa hàng này. Cả nhà bọn họ đều là Trận Pháp Sư, trận pháp bán trong cửa hàng đều là xuất ra từ tay của Trận Pháp Sư nhà bọn họ. Mà Trận Pháp Sư cao cấp nhất trong Pháp gia chính là tổ phụ của Pháp Lãng, chỉ tiếc hai mươi năm trước tổ phụ Pháp Lãng đã mất tích trong lúc Huyễn Thiên bí cảnh mở ra. Bất quá tuy rằng ông ấy mất tích nhưng vẫn lưu lại vài bộ tác phẩm đắc ý. Bản thân Pháp Lãng đã kế thừa thiên phú của tổ phụ, tuổi còn trẻ mà đã là Trận Pháp Sư tứ phẩm.
Thấy Tư Lăng bị hấp dẫn tới, Dung Hoán Thiên cười đắc ý, gõ bàn một cái, nói với Pháp Lãng: “A Lãng, người hữu duyên của huynh đến rồi kia, đem bộ Cửu Chuyển Linh trận kia ra đi.”
Tư Lăng vốn còn rất mong chờ, nhưng nghe đến lời của Dung Hoán Thiên đột nhiên cảm thấy có chút vô căn cứ. Lúc hắn đang định từ chối thì đã thấy tu sĩ tên Pháp Lãng kia liếc mắt nhìn mình, sau đó đứng dậy tiến vào nội thất. Chỉ chốc lát sau liền đi ra, trong tay hắn ta cầm một đồ vật được chế tác tinh xảo.
Đây là một cái trận bàn kim loại hình ngôi sao chín cánh. Mỗi một cánh khảm một viên tinh thạch màu sắc khác nhau, bốn phía có khắc hoa văn phức tạp, xem ra là một loại bùa chú khá cao cấp. Ở giữa là một cái rãnh có thể khảm nạm linh thạch. Nhìn cấp bậc của nó thì chỉ là ngũ phẩm, đẳng cấp cũng không cao lắm.
Pháp Lãng đưa đồ vật cho Tư Lăng nhìn, giải thích: “Đây là Cửu Chuyển Yêu Linh Trận do tổ phụ ta làm ra, chín viên tinh thạch phía trên này là hồn tinh, có thể phong ấn hồn phách của những yêu thú thuộc tính khác nhau. Những hồn tinh này cũng có quy luật sắp xếp, lần lượt là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng, ám. Vì thế khi sử dụng nó nhất định phải tập hợp đầy đủ chín loại hồn phách yêu thú để phong ấn ở bên trong. Hơn nữa đẳng cấp hồn phách yêu thú càng cao thì linh trận này có thể phát huy tác dụng càng lớn.”
Tư Lăng nghe xong thì lông mày nhíu lại. Tuy rằng trận pháp có thể thăng cấp thì rất tốt, nhưng mà phí tổn cho nó cũng quá cao rồi. Yêu thú cấp cao đâu dễ gϊếŧ như vậy, hơn nữa còn cần chín loại yêu thú có thuộc tính khác nhau nữa, lừa người quá đi. Chẳng trách được sao trận bàn này bán không được, tin rằng ném trên đường cái cũng không có ai thèm.
Đại để là vẻ mặt Tư Lăng quá rõ ràng, Pháp Lãng cũng bứt rứt đỏ cả mặt, vội la lên: “Nó tuy rằng cần chuẩn bị nhiều thứ phiền phức, thế nhưng nếu tập hợp được tất cả chín loại thuộc tính yêu thú thì uy lực có thể so sánh với linh trận cửu phẩm, cả một đòn của tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể chịu đựng được.”
Thấy Tư Lăng vẫn không quá quan tâm, Pháp Lãng nén giận nói: “Nếu không, ta có thể tính giá rẻ cho huynh một chút, đồng thời còn biếu tặng một bộ linh trận tứ phẩm cho huynh, huynh thấy được chưa?”
Lời này rốt cục đâm trúng yếu điểm của kẻ nghèo Tư Lăng, ánh mắt hắn đọng lại, suy nghĩ một chút hỏi: “Ta cũng không nhất thiết phải mua nó. Chỉ là nghe Dung đạo hữu nói lúc nãy nên có chút hiếu kỳ, mới muốn hỏi một chút mà thôi. Không biết muốn mua linh trận này có phải là còn có yêu cầu khác hay không?”
Pháp Lãng sau khi nghe xong, trên mặt lộ ra biểu cảm sa sút, nói rằng: “Kỳ thực ta là muốn tìm một người cùng tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh để tìm tổ phụ, hơn nữa này người nhất định phải có thủy hỏa song linh căn, mà còn phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới được.”
“Huyễn Thiên bí cảnh?” Tư Lăng tìm tòi ở trong trí não những ký ức mà người trước lưu lại, rất nhanh liền biết Huyễn Thiên bí cảnh này là cái gì.
Ở Tây Cảnh này có một chỗ bí cảnh được tu sĩ Thượng Cổ khai phá, là do một vết nứt không gian trong vũ trụ phiêu bạt hình thành, gọi là Huyễn Thiên bí cảnh. Huyễn Thiên bí cảnh cách hai mươi năm mở ra một lần, thời gian mỗi lần mở là ba tháng. Hiện tại cách lần mở ra lần trước vừa vặn cũng sắp đủ hai mươi năm. Chỉ còn một tháng nữa thì Huyễn Thiên bí cảnh sẽ mở ra, đến lúc đó hết thảy tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng Luyện Khí kỳ ở Tây Cảnh đều có thể dùng một tấm ngọc bài do tu sĩ Nguyên Anh đặc biệt ghi khắc ra để tiến vào thám hiểm, tầm bảo trong Huyễn Thiên bí cảnh.
Huyễn Thiên bí cảnh tồn tại đã rất lâu rồi, tuy rằng chỉ là một vết nứt không gian khai phá, nhưng mà bên trong lại tự hình thành một Tiểu Thế Giới, linh khí đầy đủ, linh quả linh thảo vạn năm nhiều vô số kể, càng có rất nhiều yêu thú với các loại thuộc tính khó gặp ở Tây Cảnh. Hơn nữa nó còn là không gian do tu sĩ Thượng Cổ khai phá, ở sâu trong bí cảnh còn có một toà động phủ của tu sĩ Thượng Cổ, trong động phủ bảo vật càng thêm nhiều vô số kể. Chỉ tiếc là Huyễn Thiên bí cảnh cơ duyên rất nhiều, nhưng cũng vì thế mà nguy hiểm không ít. Từ vạn năm trước khi nó mở ra đến nay, rất ít tu sĩ có thể tiến vào sâu bên trong bí cảnh. Coi như có thể đi vào động phủ của tu sĩ Thượng Cổ thì cũng là cửu tử nhất sinh mới có thể đi ra ngoài. Song những người có thể thoát ra thì những bảo vật thu được đều là cực phẩm, thứ nào cũng làm người ta đỏ mắt.
Sau khi nghe xong, Tư Lăng cũng động tâm. Cơ duyên đều là đi kèm nguy hiểm mà. Nếu như bí cảnh mở ra, hắn tất nhiên cũng muốn đi vào thử vận may, bất quá thân phận của hắn bây giờ là tên tán tu, cái ngọc bài để tiến vào bí cảnh thật không dễ kiếm.
Pháp Lãng thấy Tư Lăng động lòng, tiếp tục thuyết phục nói: “Tiền bối, lúc tiến vào bí cảnh, ta cũng không cần huynh phải bảo vệ ta. Chỉ là đến lúc thích hợp ta mong huynh giúp ta một tay. Đến lúc đó bất luận kết quả như thế nào cũng sẽ không quấn lấy huynh nữa. Nếu huynh đáp ứng yêu cầu này, cái Cửu Chuyển Linh trận này ta có thể bán giá rẻ cho huynh.”
Thấy Tư Lăng vẫn là không quyết đoán, Pháp Lãng thực sự là nóng ruột, lúc này Dung Hoán Thiên cũng chen miệng nói: “Tư đạo hữu, chắc hẳn với thân phận của huynh bây giờ thì không có ngọc bài để tiến vào bí cảnh đúng chứ? Hơn nữa ta cũng không cho là đại ca huynh Tư Hàn có thể lấy một tấm trong môn phái cho huynh đâu. Mỗi môn phái có bao nhiêu ngọc bài đều đã được quy định rất rõ ràng, mà lúc chế tác ngọc bài thì những tu sĩ Nguyên Anh kia cũng sẽ dùng một loại kí hiệu đặc thù để ghi rõ phận của người nắm giữ nó. Khi tiến vào bí cảnh cũng có tu sĩ Nguyên Anh canh giữ ở nơi đó để kiểm tra, nếu huynh cầm thẻ bài không giống với thân phận của mình thì sẽ bị coi như là gϊếŧ người đoạt bảo mà bị gϊếŧ ngay tại chỗ.”
Sắc mặt Tư Lăng nhất thời rất khó coi, đột nhiên cảm thấy ngọc bài này thật là không dễ có, hắn biết đi đâu kiếm một tấm bây giờ?
Kỳ thực nhân tu ở Tây Cảnh tuy rằng nhìn có vẻ dũng mãnh, nhưng một ít môn phái vì bảo đảm Tây Cảnh không bị những thế lực nơi khác đến xâm lấn cướp giật tài nguyên vốn ít ỏi, nên đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp để bảo vệ tài nguyên của Tây Cảnh không bị cướp đoạt. Điều này chính là đâm trúng điểm yếu của Tư Lăng, muốn thừa nước đυ.c thả câu cũng không được rồi.
“Tiền bối, chỗ của ta có hai tấm ngọc bài, một tấm trong đó vốn là của phụ thân ta, nhưng phụ thân ta có việc nên không kịp trở vể để vào bí cảnh, vì vậy đã dư ra một tấm. Nếu huynh đáp ứng yêu cầu của ta, ta có thể bảo người ta sửa chữa tư liệu trên ngọc bài, rồi ghi nó thành của huynh“. Pháp Lãng nói thế.
Tư Lăng đang muốn nói chuyện, con yêu thú vẫn ngồi xổm ở trên bả vai hắn bỗng duỗi móng vuốt cào hắn một phát, Tiểu Yêu Liên cũng đúng lúc mà truyền âm nói cho hắn: “Tư công tử, huynh đáp ứng đi, trong Huyễn Thiên bí cảnh có thứ mà chủ nhân thứ cần đó.”
Tâm tình Tư Lăng thoáng chốc không tốt, tức giận nói: “Thứ nó muốn sao không tự mình đi lấy chứ? Thật sự coi ta là người hầu hả?”
Tiểu Yêu Liên lấy lòng nói: “Nhưng mà không có Tư công tử thì chúng ta cũng không thể đi vào được mà. Cấm chế của bí cảnh là cấm chế tự nhiên do trời đất sinh ra, nếu chúng ta muốn đi vào thì chỉ có thể dùng bạo lực phá hoại cấm chế thôi. Đến lúc đó sẽ khiến cho thế lực ở khắp nơi chú ý tới rồi.”
Sau khi nghe xong, trong lòng Tư Lăng lập tức có niềm tin. Hắn quyết định nếu sau này có chuyện sẽ lấy việc này để áp chế một phen, đỡ cho hai con này cứ gây phiền phức cho hắn.
Trên mặt Tư Lăng làm ra một dáng vẻ suy nghĩ, cuối cùng đồng ý giao dịch với Pháp Lãng, sau đó lại cò kè mặc cả một phen, dùng 50 ngàn linh thạch hạ phẩm mua lại bộ Cửu Chuyển Linh trận kia.