Tư Hàn cùng Ân Hỗn Chi rất nhanh liền đứng ở trên sân so đấu, mỗi người đứng ở mỗi phương.
Tu tiên giả dẫn linh khí trời đất vào cơ thể, không ngừng tư dưỡng thân thể, kinh mạch. Dù dung mạo có bình thường cỡ não, cũng sẽ được linh lực tích lũy không ngừng qua năm tháng mà thấm nhuần, khiến cho dung mạo, khí chất đều phát sinh thay đổi cực lớn. Cho nên dung mạo người tu tiên xưa nay không tầm thường, phóng mắt nhìn đi, đều là xinh đẹp. Đẹp thì rất đẹp, nhưng nếu muốn phát triển hơn nữa, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền kinh diễm thì lại cực ít. Mà Ân Hỗn Chi này hiển nhiên là một trong số cực ít người đó.
Ân Hỗn Chi vẻ mặt đào hoa, đặc biệt là đôi mắt kia, lại là mắt xếch hoa
đào, trong mắt dường như ẩn chứa vô hạn tình ý. Lúc hắn lặng lẽ nhìn chăm chú vào ngươi sẽ cho người ta cảm thấy hắn đã đem tất cả tình ý đều trút xuống trên người ngươi, khiến cho tâm hồn người ta cũng muốn đánh mất theo. Mà một trong số nguyên giúp người này nổi danh, ngoài mỹ danh, chính là đã cùng rất nhiều nữ tu truyền ra "diễm sự". Lúc này lại nhìn hắn biểu hiện trên sân, đại khái cũng biết nguyên nhân.
Ân Hỗn Chi cầm chiếc quạt hắc bạch thuỷ mặc kia, quả nhiên phong độ nhanh nhẹn, lại mang theo tia tà khí đặc hữu của nam nhân, không biết đã chọc
bao nhiêu thiếu nữ ngoài sân đỏ mặt tim đập dồn dập. Trên mặt quạt vẽ một bộ
tranh sơn thủy, cùng với động tác phẩy quạt của hắn thì sơn thủy lay động ẩn hiện, như xa như gần, giống như muốn đem bức cẩm tú giang sơn kia phơi bày ra. Nếu tu vi thấp một chút, dường như hồn phách cũng muốn bị hấp thu vào không gian sơn thủy kia.
Tư Lăng đôi mắt có chút tan rã, sững sờ nhìn bức tranh thủy mặc trước mắt biến ảo thành một cảnh sắc sơn thủy mĩ lệ, giống như có thể nghe được chim hót trên bầu trời, dòng nước chảy róc rách, ngửi được hương thơm trăm hoa đua nở, nghe được tiên thú cất tiếng hót... Bất quá trong nháy mắt, hai mắt
lại trong suốt trở lại, tất cả ảo giác đều thối lui, xuất hiện trước mắt vẫn là võ trường kia. Hai nam nhân trên sân vẫn mỗi người một phía, nhưng đã giao tranh được một hồi.
Cây quạt nhìn như để trang trí kia là một tiên khí không gian, có hiệu quả câu hồn nhϊếp thần. Nếu không cẩn thận, nguyên thần tu sĩ sẽ thực dễ dàng bị hấp thu vào bức họa kia.
Tư Lăng giật mình, vội vàng ngưng thần chống đỡ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một bên kia, Ân sư muội sớm đã có chuẩn bị, không giống những người khác bị cây quạt hấp thu hồn phách, thần hồn đều bị câu đi. Bất quá khi phát hiện Tư Lăng nháy mắt liền tránh thoát, không khỏi có chút giật mình. Bên ngoài võ trường, rất nhiều tu sĩ xem tỷ thí không cẩn thận bị cái quạt kia ảnh hưởng, đến bây giờ vẫn có chút ngơ ngác. Tuy rằng đều là tu sĩ cấp thấp chịu nhiều ảnh hưởng, nhưng có ít tu sĩ tu vi không kém, nhưng nguyên thần không đủ cường đại, tâm chí không đủ kiên định cũng sẽ đồng dạng bị ảnh hưởng. Trừ phi, người này là người tâm chí kiên định, hoặc là nguyên thần cường đại hơn tu vi, mới có thể nháy mắt thanh tỉnh.
Tư Lăng nhíu mày, phát hiện ánh mắt dò xét của Ân sư muội kia, nhưng cũng không quá để ý tới, tiếp tục nghiêm túc nhìn trận thi đấu trên đài.
Ân Hỗn Chi đang so đấu trên sân cũng có phần ngạc nhiên. Hắn đột nhiên công kích lại không ngờ người nam nhân trước mắt này tựa hồ không bị chút ảnh hưởng, chỉ nháy mắt liền phản ứng kịp, Băng Vụ vọt lên, ngưng tụ thành huyễn kính, phá ảo giác mà hắn chế tạo.
Lấy ảo cảnh phá ảo giác!
Ân Hỗn Chi thu hồi bộ dạng hoàn khố kia, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Tu vi của hai người đều ở Hợp Thể kỳ hậu kỳ, đều chỉ cần một cơ hội liền có thể đột nhiên phá Hợp Thể hậu kỳ, tấn cấp Đại Thừa, trở thành tu sĩ cấp cao ở Thượng Giới. Ngay từ đầu, Ân Hỗn Chi là không để tâm tới người này, tuy rằng hơi thở của hắn băng lãnh, bất quá bình thường người có băng linh căn
đều sẽ như thế, tiếp xúc nhiều, cũng sẽ thành quen. Nhưng cho đến khi giao thủ, mới biết nam nhân này rất mạnh.
Hắn thu hồi lòng khinh thị ban đầu, bày thế trận sẵn sàng đón quân địch.
Lúc này đến phiên Tư Hàn xuất thủ. Hắn đi về phía trước một bước, lấy dưới chân hắn làm trục tâm, Băng Vụ vô thanh vô tức mà đến, trên sân đột nhiên Băng Vụ tràn ngập. Băng Vụ rõ ràng nhìn mỏng manh, lại che dấu toàn bộ đấu trường, sau đó mọi người bên ngoài sân đều nhìn thấy trong Băng Vụ có một bóng dáng mơ hồ. Bóng dáng kia là thứ duy nhất có thể thấy được trong Băng Vụ. Trong làn Băng Vụ lúc ẩn lúc hiện, tựa như đang đánh một bộ quyền pháp, dáng vẻ mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhưng quyền phong ập đến, giống như muốn phá vỡ thiên địa Hỗn Độn.
Rất nhanh, có người nhìn ra chút môn đạo.
"Đây là quyền pháp Phật Tông!" Có người hô lên thành tiếng.
Trong Nhân tu, trừ Linh tu, còn có Phật Tu phương Tây. Phật Tu chú trọng vô dục vô tranh, an cư ở một góc tịnh thổ phương Tây, hai phía bình thường không thường lui tới, nhưng đối với Phật Tông cường đại, linh tu vẫn rất quan tâm. Chỉ tiếc Nhân tu tu Linh đạo, vì thế không thể lại tu theo phương pháp phật tông. Đây là lần đầu tiên phát hiện thì ra còn có tu sĩ tu linh đạo rồi mà vẫn còn có thể tu quyền pháp phật tông. Mọi người trực giác không thể tin được, nhưng quyền phong kia rõ ràng như thế, kéo ra tới linh quang thất sắc (bảy màu), ngầm có màu vàng của phật lực, không thể gạt người.
Đây là một trận đấu pháp đáng xem.
Tư Lăng trong mắt liên tục lấp lánh. Những người khác thì không rõ, nhưng nàng lại hiểu. Năm đó tại tiểu thế giới ở Biển Vô Tận của Ma Giới, Tư Hàn vì phá trận của mười tám vị La Hán trong chùa, đã cùng mười tám vị La Hán so chiêu, dùng một tháng không ngừng thôi diễn mà học được. Đó không phải loại quyền pháp vô thần không hình dạng, mà không chỉ có hình, cũng có thần vận.
Tư Hàn có trái tim trong trẻo thuần túy nhất, có niệm lực tinh tế và ngộ tính cao siêu, mới có thể thấu hiểu được chiêu số của mười tám vị La Hán Phật Môn, ngộ ra phật tính trong đó. Nếu Tư Hàn ngay từ đầu không tu linh, hắn có lẽ cũng vô cùng thích hợp tu phật. Trên con đường lớn tu phật kia cũng có thể làm ra một trận thành tích.
Trận so đấu còn chưa có thắng bại, Tư Hàn nghiễm nhiên đã có tiếng. Mọi người không dám khinh thường cái tên "đệ tử vô danh khả năng xuất thân từ tiểu gia tộc tam lưu" kia nữa, đều nhìn đến như mê như say, sợ mình bỏ qua dù chỉ tí xíu.
Băng Vụ rất nhanh bị xua tan, lại không phải do Ân Hỗn Chi tự mình phá ảo trận của Băng Vụ, mà là Tư Hàn đã phất đi. Sau khi Băng Vụ tan đi, bóng dáng Ân Hỗn Chi lộ ra, sắc mặt hắn tái nhợt, cẩm bào màu xanh ngọc điểm điểm vết máu đỏ tươi, hai tay rũ hai bên, che dấu dưới tay áo bào rộng lớn, ẩn ẩn như đang phát run.
"Ta thua!" Ân Hỗn Chi thanh âm ám ách, tự động nhận thua, sau đó vái chào Tư Hàn, "Đa tạ đạo hữu thủ hạ lưu tình."
Tư Hàn hai tay giơ lên, tay áo bào rộng lớn ở giữa không trung hóa ra độ cong duyên dáng.
"Sư huynh!" Ân sư muội khó tin kêu lên. Nếu không phải trên sân so đấu có trận pháp bảo hộ, nàng ta đã muốn xông lên, đồng thời cũng có chút không dám tin -- sư huynh sao lại thua?
Hiện trường một mảnh im lặng, mọi người đều có chút mờ mịt. Bọn họ còn chưa thấy rõ ràng quá trình đâu, Ân Hỗn Chi liền nhận thua rồi? Đợi ý thức được người nhận thua là Ân Hỗn Chi, hiện trường lập tức dấy lên một trận khóc thét -- bọn họ đều đánh cược Ân Hỗn Chi thắng đó, lần này là lỗ vốn rồi.
Lần này lời to rồi!-- đây là tiếng lòng của mấy đệ tử Văn Nhân gia tộc do Văn Nhân Tuệ cầm đầu, đồng thời họ cũng nhìn đến sửng sốt. Đợi khi có kết quả thì dù là đệ tử Quan Phong các có xích mích với Tư Hàn cũng đều nhịn không được kích động, đối với Chiến Thần điện càng sùng bái vô điều kiện. Quả nhiên đệ tử Chiến Thần điện của Văn Nhân gia tộc chúng ta là không cho phép khinh thường, dù là đệ tử đích hệ của Ân gia các ngươi xuất mã, còn không phải cũng chỉ có đường thua?!
Lúc Ân Hỗn Chi nhận thua thì nhân viên ở Đàn Tiên cũng tuyên bố việc này ra ngoài, dùng một tấn Truyền Tấn phù đem kết quả trận so đấu thứ 98 chuyển đi. Sau đó kết quả này sẽ hiện trên một cái màn hình cực lớn dùng ngọc thạch xây thành ở
Đại điện quản trường Quần Tiên đài, để cho mọi người có thể nhìn đến kết quả này.
Trận so đấu thứ 98, Ân Hỗn Chi đối chiến Tư Hàn, Tư Hàn thắng!
Hàng chữ đỏ cực lớn hiện lên trên màn hình ngọc thạch trắng nõn, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người đi qua Quần Tiên đài. Đợi khi thấy rõ tên hai người thì đều không khỏi giật mình, đồng thời hoài nghi "Ân Hỗn Chi" này hẳn không phải là người Ân Hỗn Chi bọn họ biết phải không?
Mọi người không khỏi ào ào thảo luận Tư Hàn này là ai, thế nhưng có thể chiến thắng thập lục thiếu gia đích hệ của Ân gia. Thậm chí lập tức có người không ngừng bận rộn đi tìm nhân viên Quần Tiên đài, muốn có được thủy tinh ghi hình trận so đấu kia. Ngoại trừ tò mò Tư Hàn là ai, còn có muốn nhìn xem người khiến Ân thập lục chiến bại có thần thông gì. Ân thập lục là hoa tâm một chút, nhưng lại không phải cái gối thêu hoa vô dụng, có thể khiến Ân thập lục nhận thua, hẳn là có chút bản lĩnh mới đúng.
Trong một ghế lô dành cho khách quý của Quần Tiên đài, vài tu sĩ cũng đồng dạng nhìn thấy kết quả tỷ thí của đấu trường số 98.
"Không nghĩ tới đệ tử Ân gia lại thất bại."
"Không biết Tư Hàn này là đệ tử gia tộc nào, xem ra lần Giao Lưu chư đảo này người mới xuất hiện lớp lớp nha."
"Tư Hàn này đáng chú ý, nhất định sẽ nổi danh ở lần Giao Lưu Chư đảo này."
"Tu vi Hợp Thể kỳ, sức chiến đấu Đại Thừa kỳ! Chậc! Gia tộc nào bồi dưỡng được loại quái vật này?"
...
Mấy người đang nghị luận ầm ỉ thì đột nhiên một tu sĩ mặc cẩm bào trắng, giữa chân mày một điểm ấn hình giọt nước hừ một tiếng, nói: "Văn Nhân thập nhị, ngươi không nói một tiếng nào sao?"
Nghe nói như thế, tiếng thảo luận hoàn toàn ngừng lại, mọi người nhìn về phía nam tu sạch sẽ như tuyết trắng, nhìn hắn hận không thể biến mình thành một thân tinh khiết trắng tinh thì có chút chịu không mà nổi dời tầm mắt, đều nhìn về phía Văn Nhân thập nhị hôm nay khó được có chút trầm mặc.
Có người tâm tư nhanh nhạy có chút hiểu ra, nói: "Hay cho Văn Nhân thập nhị, nói mau, Tư Hàn này là ai? Sẽ không phải là đệ tử Văn Nhân gia tộc các ngươi chứ? Văn Nhân gia tộc lúc nào học được che đậy như thế?"
Văn Nhân Bạch Cập chỉ cười không nói, bất quá mọi người ở đây đều nhận thức hắn mấy vạn năm, sao nhìn không ra người này lúc này đã mặt đầy sảng khoái, giống như có việc gì vui đập vào hắn, đang cảm thấy có mặt mũi vô cùng đâu.
Lúc này, Đồng Thập Bát chuyên môn thích kéo chân sau Văn Nhân Bạch Cập đã lên tiếng, "Tư Lăng, Tư Hàn, hai người đều họ Tư, chẳng lẽ là đến từ cùng một chỗ? Hai tháng trước, Linh Sơn bị phá hủy, bổn tọa nghe nói chút nội tình. Văn Nhân thập nhị, việc này sẽ không phải là do tiểu nha đầu không có chút bộ dạng nữ nhân kia làm chứ?"
Văn Nhân Bạch Cập ngược lại là không dối gạt hắn, thực sảng khoái nói: "Chính là nàng."
Đồng Thập Bát đầu ngón tay khẽ run, có chút hắc tuyến nói: "Quả nhiên... nữ nhân Văn Nhân gia các ngươi đều là đám hung tàn."
"Quá khen quá khen!"
Đồng Thập Bát lập tức muốn đập cái mặt của tên Văn Nhân thập nhị kia ra bã, cho cha mẹ hắn cũng nhận không ra.
Nhân viên thu lại trận pháp trên sân, đợi hai người từ sân đi xuống thì Tư Lăng cùng Ân sư muội đều ra nghênh đón.
"Đại ca!" Tư Lăng mặt mày hớn hở, vây quanh Tư Hàn xoay tới xoay lui,
phát tiết loại hưng phấn kia.
So sánh với Tư Lăng hưng phấn, Ân sư muội quả thực là không thể tiếp thu chuyện sư huynh mình thất bại, sắc mặt cực kỳ không tốt, cau mày nói: "Sư huynh sao lại bại bởi cái tên không có tiếng tăm..." Trong giọng nói ngược lại là có chút bênh vực kẻ yếu vì hắn.
Ân Hỗn Chi người là có chút hoa tâm, nhưng nhân phẩm thật không xấu như vậy, thua chính là thua, không có gì đáng nói. Lập tức cười khổ nói: "Sư muội, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thắng bại là chuyện thường của binh gia. Huống hồ, hắn coi như là hạ thủ lưu tình." Sau đó đem cánh tay ẩn giấu dưới tay áo bào rộng lớn giơ lên cho nàng xem.
Khi nhìn đến hai tay giống như khắc bằng băng kia, Ân sư muội chấn động, đưa tay liền muốn chạm đến, Ân Hỗn Chi vội ngăn nàng lại, nói: "Phía trên có dị băng, chớ chạm vào nó."
Ân sư muội lại giật mình, "Không thể trừ bỏ sao?"
Ân Hỗn Chi cười khổ nói: "Nếu có thể thanh trừ thì đã không giữ lại làm gì." Nói như thế nào thì cũng là một chuyện mất mặt nha. Ân Hỗn Chi chưa từng mất mặt như vậy, nhưng lại không thể không tâm phục khẩu phục. Trong lòng biết kết quả này coi như là tốt, người nọ ít nhất không có trực tiếp hạ sát thủ, hoặc là âm hiểm làm hắn trọng thương, khiến cho hắn không thể xuất chiến ở trận thi đấu giao lưu ba tháng sau.
Đang nói thì có nhân viên tiến vào, đem tiên linh thạch lần này Tư Lăng đánh cược thắng đưa tới.
"Chúc mừng đạo hữu."
Tư Lăng nhận lấy túi trữ vật mà nhân viên đưa tới, lúc nhìn số lượng tiên linh thạch trong nhẫn trữ vật thì cũng không khỏi có chút đầu váng mắt hoa. Bởi vì mọi người đều không coi trọng Tư Hàn, tỉ suất đã đạt đến một số liệu đáng sợ, cho nên khi kết quả truyền ra, những người ôm tâm tư may mắn cược cho Tư Hàn đã thiếu chút nữa vui phát điên.
Tư Lăng cũng là một thành viên vui phát điên kia. Mừng rỡ đến thiếu chút nữa có chút làm càng, sau đó bị một bàn tay đập vào trên đầu, làm cho nàng chớ cười ngu nữa.
Tư Lăng nhanh chóng thu liễm nụ cười, đổi sang mặt đơ.
Lúc này, Tư Hàn xa xa nhìn về phía sư huynh muội Ân gia, đưa tay giải dị băng trên tay Ân Hỗn Chi.
Ân Hỗn Chi sững sờ, lúc này là thật lòng thật ý thi lễ một cái với Tư Hàn, "Đa tạ đạo hữu."
Tư Hàn gật đầu với hắn, dắt Tư Lăng rời đi.
Đại khái là nhìn đến hành động của Tư Hàn, Ân sư muội vốn còn có chút không cam lòng đã lập tức không lên tiếng. Tuy rằng trong lòng thích tấm tiên phù kia, nhưng là thua đều thua, chỉ có thể từ bỏ. Lúc trước bất quá là lên giọng một chút, lại vững tin sư huynh mình tuyệt đối có thể thắng, hiện tại thua, tự nhiên là cảm thấy mất mặt. Hơn nữa hiện tại người ta thắng, lại thu hồi dị băng đả thương địch thủ, nếu còn dây dưa không nghỉ, cảm giác thực là mất mặt.
Cứ như là bọn họ nhào lên cho người ta đánh đòn vậy, thật là buồn bực!
********************
Kiếm lời một trận lớn, Tư Lăng bảo trì tâm tình tốt suốt một đường, thẳng đến khi trở lại Linh Sơn.
Trở lại Linh Sơn thì nghênh đón bọn họ là hai con yêu thú bị thương.
Tư Lăng giật mình, xách chim xám và Trọng Thiên bị thương lại đây, đè nén cơn giận hỏi: "Ai làm bị thương các ngươi? Chúng ta đi đánh hắn!"
Lời nói mười phần lệ khí này lại để cho đại ca gõ đầu, bảo nàng trước hỏi rõ sự tình rồi lại nói. Hơn nữa mấy ngày nay, mấy con yêu chạy loạn ở bên ngoài, không chừng là chính mình không cẩn thận gây họa thì sao?
Ba con yêu quả thật đã đi gây họa, bất quá bị thương lại là có người cố ý gây nên -- phải nói, là có Yêu Tu nhìn chằm chằm chúng nó, cố ý chọc vào.