Cùng với lúc Linh Sơn khôi phục cảnh vật như cũ thì Đại hội giao lưu trên Hằng Châu đảo cũng bắt đầu.
Bắt đầu từ một tháng trước, toàn bộ Hằng Châu đảo đều đã náo nhiệt lên, náo nhiệt nhất là Hằng Châu thành ở trung tâm Hằng Châu đảo. Mỗi ngày lưu lượng người không thể ước đoán, Hằng Châu thành trừ cửa chính, các cửa hông Đông Tây Nam Bắc còn lại cũng toàn bộ mở rộng. Dòng người suốt một ngày, 12 canh giờ đều không gián đoạn. Tình hình này sẽ liên tục kéo dài suốt nửa năm, thẳng đến khi kết thức lần giao lưu này.
Tư Lăng cũng thực kích động, nàng lần này tới Hằng Châu đảo có hai mục đích, một là vì gặp được đại ca -- mục đích này đã đạt thành, hai là vì trận giao lưu thi đấu phù lục của Đại hội giao lưu chư đảo. Tuy rằng nàng chỉ là tiên phù sư nhị phẩm nho nhỏ, nhưng cũng muốn đến kiến thức một chút kỹ thuật của những tiên phù sư trong Hội phù kia, hi vọng có thể từ đó lĩnh ngộ được một ít.
Cho nên, sau khi Linh Sơn được khôi phục lại, Tư Lăng vỗ vỗ bụi bậm trên người, liền chạy xuống Linh Sơn.
Văn Nhân Tuệ không có hứng thú với phù lục, nàng ưa Quần Tiên đài ở Hằng Châu thành hơn, đi xem mấy tu sĩ kia lấy danh là giao lưu mà luận bàn đánh nhau, cho nên không đồng hành cùng Tư Lăng.
Cho nên cuối cùng chỉ Tư gia huynh muội cùng nhau xuống núi.
Tư Hàn vốn không muốn xuống núi, bất quá Tư Lăng hào hứng ghé vào lỗ tai hắn nhắc đi nhắc lại đại hội giao lưu phù lục, đại hội giao lưu trận pháp, đại hội giao lưu luyện khí, đại hội giao lưu luyện đan, còn có cả Quần Tiên đài Luyện Tâm đài cực kỳ nổi danh ở Hằng Châu đảo,..v..v, cũng làm cho hắn nổi chút hứng thú. Nghĩ nghĩ, quyết định cũng đi xem.
Vì thế mọi người đều có mục đích riêng, đi về từng hướng bất đồng.
Đại hội giao lưu Phù lục ở một quảng trường khổng lồ phía Thành Đông
Hằng Châu Thành, người dự thi cùng người xem có lối ra lối vào khác nhau, mà mỗi người xem muốn tiến vào quảng trường phải giao 10 viên tiên linh thạch thứ phẩm làm phí vào sân. Đợi sau khi tiến vào quảng trường, phát hiện còn phân ghế phổ thông và ghế khách quý. Ghế phổ thông tên như ý nghĩa, chính là những chỗ ngồi song song bốn phía quảng trường, chi chít đông đảo, cung cấp cho tu sĩ cấp thấp vào xem so tài. Tư Lăng vừa nhìn thì lập tức bác bỏ, cảm thấy đại ca nhà nàng "cao lĩnh chi hoa" như thế, sao có thể chen chúc với những tu sĩ phổ thông khác, vì thế không chút do dự lấy tiên linh thạch mua ghế khách quý.
Ghế khách quý là một ghế lô nhỏ, trong ghế lô còn thiết lập Thuật mở rộng không gian, vì thế cũng không thấy chật hẹp. Tiền thuê ghế khách quý một ngày là một vạn khối tiên linh thạch hạ tinh, một lần phải thuê trọn mười ngày. Mười ngày là mười vạn tiên linh thạch hạ tinh.
Tư Lăng nghe được người phụ trách giới thiệu thì trong lòng hút ngụm khí lạnh, thầm mắng Hằng Châu đảo quá biết làm ăn, quả thực là gian thương mà! Trách không được người ngồi ghế khách quý đều là tu sĩ cấp cao và một ít đệ tử đại gia tộc có tiền rảnh rỗi.
Tuy rằng trong lòng mắng bọn họ gian thương, Tư Lăng vẫn không chút do dự móc tiên linh thạch, bao ghế khách quý.
Chờ bọn hắn ngồi xuống thì mấy con yêu cũng chạy đến. Đây cũng là một trong nguyên nhân Tư Lăng nguyện ý lấy tiên linh thạch bao ghế lô này, dù không liên quan gì với bọn yêu chúng nó, nhưng mấy con yêu cũng nên kiến thức một phen.
Tư Lăng vung tay lên, trên bàn xuất hiện rất nhiều trái cây sấy khô, đồ ăn vặt, còn có tiên quả, linh quả trong veo như nước. Mấy thứ này dùng để đổ vô miệng đám yêu thú, để chúng nó chuyên tâm ăn gì đó, đừng tùy tiện chạy đi đi lung tung gây họa.
Tư Lăng nhìn Trọng Thiên gặm linh quả, khó được nhìn thấy nó, lôi cái tai nhỏ lông lông của nó, hỏi: "Trọng Thiên, ngươi gần đây đi chỗ nào? Đừng chạy loạn khắp nơi, nơi này không phải là Văn Nhân gia tộc, tu sĩ cấp cao rất nhiều, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không có biện pháp."
Trọng Thiên một móng vuốt cào đi qua, đẩy cái tay dám can đảm túm lỗ tai mình, ngao ngao hai tiếng với Tư Lăng, trong đồng tử thú màu tím đen rõ ràng cho thấy sự khinh bỉ.
Đang gặm tiên quả, Tiểu Yêu Liên tiếp lời: "Tư công tử, chủ nhân nói nó vài ngày trước phát hiện Hằng Châu đảo tới rất nhiều tu sĩ Ma tộc, Yêu tộc, bảo huynh cẩn thận đó."
Lần Đại hội giao lưu của nhân tu lần này cũng đặc biệt mời quý tộc Ma tộc và cường giả Yêu tộc lại đây tham quan. Tư Lăng đã sớm biết quan hệ các tộc người ở Hạ giới và Thượng Giới là bất đồng, nhưng khi biết được Yêu Tu cùng Ma Tu có thể đường hoàng đi tới địa bàn Nhân Tu thì vẫn còn có chút giật mình. Bất quá nghe nhiều, ngược lại là cảm thấy không có gì.
Tam tộc nhân, ma, yêu bởi vì địa bàn bất đồng, không can thiệp chuyện của nhau, tuy có lui tới, nhưng chỉ cần không vượt quá giới hạn làm quá mức, mọi người đều mắt nhắm mắt mở. Hơn nữa tam tộc bởi vì địa vực bất đồng, rất nhiều tài nguyên tài liệu sản xuất cũng bất đồng, bởi vậy tam tộc lui tới cũng thân thiết. Nói tóm lại, ở Thượng giới, bởi vì địa vực quá rộng, tam tộc coi như là chung sống hoà bình, quan hệ không ác liệt như ở Hạ giới.
Tư Lăng sờ sờ mặt mình, bởi vì tại địa bàn của người khác, hơn nữa Hằng Châu đảo đông người nhiều chuyên, Tư Lăng cảm thấy vẫn mang mặt nạ thì tốt hơn. Đợi sau khi việc này xong mới lấy mặt nạ Thiên Diện khôi phục bộ dạng như cũ. Nói tóm lại, vẫn là bởi vì tu vi nàng quá thấp, chỉ có thể che giấu gương mặt gây họa kia của mình.
Kỳ thật nguyên nhân gương mặt này chọc họa chính là vì người cha tiện nghi còn đang bị trấn áp tại Nộ Hải kia. Tư Lăng từ rất nhiều người biết được gương mặt này của mình là cực giống vị cha tiện nghi kia. Kế đó, mười người nhìn thấy nàng thì có năm người kêu đánh gào gϊếŧ, cũng không biết năm đó vị cha tiện nghi kia rốt cuộc làm chuyện gì để người người oán trách thế.
Lúc ở Hạ giới thì nàng từ chỗ Vệ Quan Nhai biết được cha tiện nghi kia bị trấn áp ở một nơi sâu trong biển Thượng Giới. Vệ Quan Nhai còn từng nói, ngày khác nếu tu vi của nàng đạt thành, có thể đi Nộ Hải trợ giúp cha tiện nghi một tay, giúp hắn thoát khỏi Nộ Hải.
Tư Lăng bình thường tuy không đề cập tới việc này, trong lòng lại nhớ. Trải qua mấy trăm năm không ngừng dung hợp, nàng hoàn toàn tiếp thu hết thảy của "Tư Lăng", nhận huyết mạch mà vị cha tiện nghi kia lưu lại cho nàng, nên tất nhiên phải trả ông cho một cái "quả". Sau khi đi tới Thượng Giới, rảnh rỗi nàng cũng đi Tàng Thư Các xem rất nhiều Tạng văn và Ngọc giản, bất quá tìm tới tìm lui, đều tìm không ra Nộ Hải ở chỗ nào, chỉ mơ hồ phát hiện gợi ý ở vùng cực Đông, lại không có địa điểm chính xác, làm cho nàng có tâm mà vô lực.
Đương nhiên, sau đó nàng cũng đi hỏi thăm rất nhiều người, phát hiện người biết về Nộ Hải không nhiều, có thể biết đều là tu sĩ cấp cao, ví dụ như Hiền Tu vậy.
Một lần Tư Lăng hỏi Hiền Tu thì Hiền Tu lập tức nói với Tư Lăng: "Nộ Hải hung hiểm, khó có thể đánh giá, nếu không phải tu vi Đại Thừa kỳ thì chớ tìm nó."
Từ chỗ Hiền Tu có thể biết, muốn đi Nộ Hải, tất yếu phải tu luyện đến Đại Thừa kỳ mới được đi. Tu vi không tới Đại Thừa kỳ, căn bản không thể đến Nộ Hải. Dù có tìm được Nộ Hải, có lẽ cuối cùng cũng chỉ có đường táng thân ở Nộ Hải.
Tư Lăng chỉ có thể từ bỏ.
"Tư công tử, thi đấu trao đổi tiên phù nhị phẩm bắt đầu rồi kia." Tiểu Yêu Liên nhắc nhở.
Tư Lăng vừa nghe, lập tức thu hồi tâm tư khác, bắt đầu tập trung nhìn kỹ, không buông chút nào.
Thi đấu trao đổi tiên phù từ nhất phẩm tiên phù đến cửu phẩm tiên phù đều có, kéo dài một tháng, Tư Lăng cũng ở hiện trường một tháng không rời đi, quả thực là như mê như say. Thậm chí mỗi lần tranh tài xong, nàng sẽ chạy đi lắng nghe những phù lục sư kia thảo luận tâm đắc cùng kỹ xảo trong Hội chế tiên phù, có không hiểu còn có thể hỏi. Đối phương thấy nàng khiêm tốn thỉnh giáo, cũng sẽ kiên nhẫn trả lời, làm cho nàng lấy được lợi ích không cạn.
Trong một tháng này, ngoại trừ ba ngày trước mấy con yêu là an phận ở yên, nhưng bắt đầu từ ngày thứ tư, Trọng Thiên liền mang theo Bạch Hổ, chim xám chạy đi, cũng không biết đi nơi nào chơi đùa. Mà Tư Hàn thì trực tiếp nhắm mắt ngồi xếp bằng ở một bên, bắt đầu tu luyện, làm Tư Lăng nhìn được mà hắc tuyến.
Cuộc tranh tài Phù lục đến ngày cuối cùng, Tư Lăng trả ghế khách quý, liền chạy thẳng đến hội trường giao lưu. Nơi này có bán các loại phù lục chế ra khi thi đấu, nàng muốn mua một ít thứ mình cảm thấy hứng thú trở về tìm hiểu.
Tư Lăng đi ở phía trước, Tư Hàn chậm rãi đi theo phía sau, chậm rãi quan sát hội trường, giống như nhìn "nhân sinh bách thái"[1], lại giống như đã dung nhập vào dòng người, cùng thiên địa cùng tồn tại.
[1] Đời người trăm ngàn dáng vẻ.
Tư Lăng đi tới một bàn triển lãm, liếc mắt nhìn liền hợp ý một tấm tiên phù ngũ phẩm chế pháp hết sức đặc biệt, bên cạnh còn có một bản ký sự tâm đắc về chế tạo tiên phù. Tư Lăng càng vừa ý bản ký sự kia, vừa đưa tay lấy tiên phù thì một bàn tay cũng đồng thời duỗi tới, nhất thời hai tay bắt được hai phần của tiên phù.
Tư Lăng cùng người nọ đồng thời ngẩng đầu, sau đó trừng mắt đối phương.
Người tới là nữ tu tu vi Hợp Thể kỳ, mi mục như họa, có thể xem là mĩ nhân thượng đẳng, bất quá giữa chân mày lại hơi có chút sắc bén, phá hủy
phần mỹ cảm kia.
"Đây là ta nhìn thấy trước!" Nữ tu kia hất càm lên, kiêu ngạo mà nói.
Tư Lăng không buông tay, cũng đồng dạng hất càm lên, "Đây là ta lấy được trước!"
"Ta từ lúc thi đấu có người vẽ nó thì liền để ý tới nó, vốn đã dặn dò người ta bán tiên phù này cho ta!" Nữ tu kia không chút thoái nhượng.
"Vậy đã làm sao? Ta tới sớm hơn cô, bắt được trước cô!" Tư Lăng không chút lùi bước.
Nữ tu nọ tức giận không vui, "Cô muốn thế nào? Đánh một trận? Người nào thắng chính là của người đó!"
Tư Lăng nhìn nàng từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: "Tiền bối rõ ràng tu vi cao hơn vãn bối một cái cảnh giới, nếu là dùng đấu pháp giải quyết, vãn bối bị thua thiệt."
Nữ tu bị kiềm hãm, rõ ràng là cũng phát hiện vấn đề này. Nếu hai người tu vi ngang nhau, ngược lại là dễ nói. Nhưng bây giờ nàng tu vi cao hơn một cấp so với đối phương, nếu cưỡng ép nàng ta tỷ thí, dù thắng cũng không vinh dự gì. Nhưng mà nàng muốn tấm tiên phù này, người này lại không chịu buông tha...
"Sư muội, còn chưa mua được sao?" Một nam tu mặc cẩm bào xanh da trời
đi tới hỏi, trên mặt mang một nụ cười xấu xa như đệ tử hoàn khố.
Nữ tu kia vừa thấy được nam tu, đôi mắt sáng ngời, ý bảo hắn chờ, sau đó nói với Tư Lăng: "Vị này là sư huynh của cô hả?" Nàng ta chỉ vào Tư Hàn đứng sau lưng Tư Lăng.
Tư Lăng ngẩng đầu nhìn Tư Hàn, có chút thương tâm phát hiện, từ lúc biến thành nữ nhân, nàng giống như co rút, thế nhưng còn thấp hơn một cái đầu so với đại ca, quá thương tâm. Bất quá vẫn có chút đắc ý, có chút kiêu ngạo nói: "Đây là đại ca ta!"
"Vị này là sư huynh của ta, Ân Hỗn Chi!" Nữ tu cũng rất kiêu ngạo mà giới thiệu, "Hai chúng ta tu vi không cùng cấp, tỷ thí là không công bằng. Bất quá sư huynh của ta và đại ca cô tu vi bằng nhau, không bằng cho bọn họ thay chúng ta tỷ thí. Bọn họ người nào thắng, tấm tiên phù liền về tay người đó."
Tư Lăng không lên tiếng, mà là nhìn phía Tư Hàn, do hắn quyết định.
"Có thể!" Tư Hàn đáp ứng.