Tư Lăng quan sát non xanh nước biếc trước mắt, nhìn có vẻ không có gì khác biệt với bên ngoài.
Chẳng qua Tư Lăng rất nhanh thì xoá bỏ cái ý nghĩ này. Bởi vì nơi này
ngoại trừ hắn ra, không hề có chút sinh khí, cảm giác không gian và thời gian tựa như bị dừng lại vậy. Không hề lưu chuyển chút nào.
Tư Lăng ôm dạ dày, vậy thì hắn biết ăn cái gì đây? Liệu có đói chết hay
không? A... Nói đến thì, hắn đã sớm chết rồi, cũng đã làm quỷ cả trăm
năm, vậy mà cách một trăm năm sau lại có thể cảm giác được mùi vị đói
khát này. Không biết nếu mình cứ mặc cho thân thể này đói chết, thì có
thể lần nữa biến thành quỷ hay không đây.
Tư Lăng chỉ cân nhắc trong chốc lát, rồi lập tức vứt bỏ vấn đề này .
Vạn vật trên thế gian này đều có nhân quả định số của nó. Trời cao nếu bảo
”Nàng” xuyên tới nơi này, chắc hẳn cũng có số của nó, cứ thuận theo tự
nhiên vậy.
Cấm địa rất lớn, xa xa là núi non trùng điệp,
dường như mắt nhìn không thấy bờ. Chỉ là quá yên tĩnh, không tiếng côn
trùng kêu, không tiếng chim hót, dường như cả thế giới chỉ còn lại một
mình mình, toàn bộ thế giới đều đã diệt vong. Bất quá, lại không phải là không có nguy hiểm. Sau khi Tư Lăng lỡ bước đạp phải một tảng đá để rồi bị điện giật xoăn cả tóc, thì rốt cuộc hiểu rõ trong cấm địa này có
thiết lập rất nhiều trận pháp cạm bẫy. Cảm giác bị điện giật cả người
thật là quá ngất ngây.
Bị điện giật mất hồn hơn mười lần, Tư Lăng đã có được một mái tóc xoăn tít như mì ăn liền, song cũng rốt cuộc tìm được một cái sơn động. Bên trong sơn động có cả giường đá, bàn đá,
ghế đá kiểu đơn giản. Đoán chừng là động phủ do vị tiền bối nào đó trước đây đã mở trong lúc bị phạt đến cấm địa cấm túc.
Tư Lăng thu thập qua loa một chút, sau đó ngồi trên giường đá đã được quét sạch sẽ, bắt đầu suy xét về tương lai của hắn.
Kết quả tất nhiên là không có chút ý tưởng nào.
Sau đó Tư Lăng quyết định sắp xếp lại mấy thứ trên người của hắn, nên lấy
túi trữ vật vốn thuộc về nguyên chủ bên hông xuống. Bởi vì linh căn của
Tư Lăng đã hủy, thần thức ấn ở trên túi trữ vật cũng tiêu tán theo. Túi
trữ vật biến thành vật không chủ, nên tùy tiện người nào cũng đều cũng
có thể mở ra -- đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ tu sĩ mới có
thể mở ra, phàm nhân lại không thể mở túi này ra được.
Lúc
phát hiện mở không được túi trữ vật thì trong lòng Tư Lăng rất buồn bực. Hắn chống hai má sững sờ nhìn cảnh vật không có chút sinh khí ngoài sơn động. Chẳng lẽ mình thật sự khổ sở đến như vậy, sau khi xuyên không tới đây, sống còn không bằng lúc làm quỷ?
Tốt xấu gì kiếp trước “nàng” cũng đã tu luyện được một trăm năm, còn là thiện quỷ hiếm có.
Tuy rằng vẫn rất yếu ớt, nhưng hồn lực ngưng thật (ngưng tụ thành thực
thể) rất tốt, nếu là liều mạng, chưa chắc không thể chiến một trận với
Lệ quỷ cấp thấp. Chẳng qua là khi đó rất tiếc mệnh, không muốn liều mạng ''Lưỡng bại câu thương” mà thôi.
Đột nhiên, tinh thần Tư
Lăng phấn chấn bừng bừng, đứng thẳng người, đầu ngón tay bắn ra, một
điểm sáng màu trắng hiện lên trên đầu ngón tay -- đây là, hồn lực
trắng.
Trong nháy mắt đó, Tư Lăng vừa mừng vừa sợ. Quả thực
không thể tin rằng mình sẽ may mắn như vậy. Đây chính là hồn lực mà đời trước “nàng'' tu luyện một trăm năm, so với thứ linh lực không cách gì
dẫn khí vào cơ thể kia còn bảo đảm hơn nhiều. Dù sao thì đây là thứ tạo
ra từ trong linh hồn, trừ phi “nàng” hồn phi phách tán, bằng không chỉ
cần cố gắng tu luyện, hồn lực này sẽ vẫn tồn tại trong linh hồn, mãi mãi tăng trưởng.
Hồn lực là thứ chỉ quỷ mới có thể tu luyện
thành, đây là cách duy nhất để mọi loại quỷ lưu lại giữa nhân thế. Đời
trước, sau khi biến thành quỷ, lại tiến hành đánh giá nhiều phương diện, “Nàng” liền quyết định phải làm thiện quỷ ngay từ đầu. Tuy rằng ban đầu thiện quỷ rất yếu ớt, hơn nữa phần lớn đều bị đồng loại và ác quỷ thôn
phệ (cắn nuốt), thế nhưng trời cao lại hết sức chiếu cố thiện quỷ. Chỉ
cần tu luyện tới một trình độ nhất định, thiện quỷ sẽ được trời xanh
chấp nhận, đi đến không gian khác, đạt được sự bất tử. Bất quá, làm một
thiện quỷ nhất định phải chịu đựng được cám dỗ và tịch mịch, cố gắng tu
luyện hồn lực. Hồn lực lớn mạnh mới là thứ có thể bảo vệ tính mệnh cho
thiện quỷ, mà hồn lực cũng chỉ có quỷ mới có thể có được.
Trong lúc vui mừng, Tư Lăng thử đưa hồn lực vào trong túi trữ vật, sau đó
phát hiện mình cũng có thể mở được túi trữ vật này.
Thí
nghiệm vài lần, Tư Lăng phát hiện, mình phải liên tục vận hành hồn lực
khắp người, thì mới có thể sử dụng những thứ mà tu sĩ có thể sử dụng. Có vẻ hồn lực đã thay thế cho linh lực của tu sĩ. Chẳng lẽ hồn lực mà hắn
tu luyện ở kiếp trước và linh lực của tu sĩ là cùng một dòng họ gì đó
sao?
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu mà không được gì, Tư Lăng liền không để trong lòng, bắt đầu sắp xếp đồ vật trong túi đựng đồ.
Đầu tiên là Linh thạch:
+ linh thạch trung phẩm: 10 khối.
+ linh thạch hạ phẩm : 20000 khối.
Sau đó là pháp bảo:
+ hai thanh kiếm Tiểu Linh màu xanh biếc, là trung phẩm pháp khí;
+ một cái roi Hồng Lăng dài thuộc tính hỏa;
Còn có mấy cái pháp khí trung phẩm có tính công kích, một cái lô đỉnh để luyện đan.
Lại tính tới đan dược, kiểm tra hết, đều là chút ít đan dược tứ phẩm trở xuống.
Thứ duy nhất làm cho Tư Lăng cảm thấy hứng thú chính là, bên trong có
một lọ Tích Cốc đan. Mấy cái khác không có hứng thú nên ném qua một bên. Cuối cùng là mấy thứ tạp nham gì đó, có da lông cùng máu yêu thú, còn
có một chút công cụ chế phù (bùa) -- Xem ra tiền thân (ý chỉ Tư Lăng
nam) đã học chế phù. Lại lật lật, quả nhiên có mấy tấm phù cấp một, hai
và mấy bộ ngọc giản [1] công pháp. Cuối cùng, là một viên trân châu màu
xanh to bằng nắm tay.
[1] theo ta hiểu thì đây là miếng ngọc có khắc chữ hoặc chứa dựng thông tin tương tự như sách.
Tư Lăng giơ viên trân châu kia lên trước mặt nhìn chăm chú một lát, gãi
gãi đầu, thật sự nhìn không ra viên trân châu này rốt cuộc là thứ gì. Từ trong trí nhớ của “Tư Lăng” biết được, hạt trân châu này có được ở
trong một sơn động vào lần đi Tiểu Thánh Cảnh lịch lãm trước đó. Lúc ấy
sơn động kia có một con Thiên Túc Ngô Công (con rết ngàn chân) cấp 4,
sau khi Tư Lăng gϊếŧ chết nó thì phát hiện viên trân châu này ở ngay
bên cạnh. Nó có thể chịu được một đòn tấn công toàn lực của một tu sĩ
Trúc Cơ mà không hề có chuyện gì, có thể thấy được tính chất rất cứng
rắn, vì thế liền bị “Tư Lăng” tùy tiện thu lấy.
Sau khi nhìn không ra là thứ gì, Tư Lăng cũng lại thu nó vào, sau đó cầm một hạt Tích Cốc đan ăn vào.
Một hạt Tích Cốc đan có thể no bụng mười ngày. Trong bình Tích Cốc đan này
chứa hai mươi hạt, cũng chỉ có thể giúp cho hắn sinh tồn trong tầm bảy
tháng thì lại phải chịu đói bụng.
Xem ra trong vòng bảy tháng, hắn tuyệt đối phải giải quyết vấn đề về cái bụng này.
Mắt thấy sắc trời tối dần, Tư Lăng đem đồ vật thu hồi vào trong túi trữ
vật, bắt đầu tu luyện hồn lực giống như lúc làm quỷ trước kia.
Một buổi tối rất nhanh qua đi.
Tư Lăng mở to mắt, có chút buồn bực phát hiện, sau khi khoác cái vỏ bọc
này, tốc độ tu luyện hồn lực của hắn đã trở nên rất chậm chạp. Ngày xưa, một buổi tối ngồi thiền thì hồn lực có thể vận hành được mười lần Chu
Thiên[2] trong cơ thể, nhưng hiện tại, một buổi tối mới vận hành được
bốn Chu Thiên, cả một nửa cũng không bằng.
[2] Chu Thiên
(trong Đạo gia) là hình thức luyện khí công độc lập, nối vòng hai mạch
nhâm đốc với nhau. Có 2 dạng Tiểu Chu Thiên và Đại Chu Thiên.
Xem ra Lão thiên gia vẫn thực tàn nhẫn với hắn.
Buông chuyện tu luyện xuống, Tư Lăng đứng lên hoạt động gân cốt, sau đó đi ra khỏi sơn động.
Tuy rằng thế giới bên ngoài xem ra quá mức yên tĩnh, nhưng Tư Lăng vẫn đi
thám hiểm không biết chán. Cho dù bị sấm giật, bị băng trùy (băng nhọn
như cái dùi) đâm, bị phong đao (gió như con dao) thổi, bị lũ lụt nhấn
chìm, vẫn không cách nào dập tắt nhiệt tình của hắn.
Đến buổi tối, Tư Lăng toàn thân nhếch nhác trở về.
Tuy rằng chật vật, nhưng hai ngàn mét chỗ trước sơn động đều đã được hắn
thăm dò hết, nơi nào có nguy hiểm, trận pháp cạm bẫy, nơi nào là nơi an
toàn đều rõ ràng.
Buổi tối, lại tiếp tục tu luyện hồn lực.
Cứ như thế qua hai tháng.
********
Hai tháng sau, đang lúc tu luyện thì Tư Lăng mở to mắt, sau đó dùng thần
thức xem xét linh hồn, phát hiện hồn lực trong đan điền của mình ngưng
thật (ngưng tụ thành thực thể) thêm vài phần, tuy rằng hồn lực tích lũy
được rất chậm chạp, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy cao hứng.
Nếu để cho người ngoài đến xem, thân thể Tư Lăng bây giờ này vẫn là phàm
nhân, nhưng nếu là xem tới linh hồn và nguyên thần, thì thậm chí ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không có ngưng thật mạnh mẽ bằng hắn. Làm Tư Lăng có chút tiếc nuối chính là thân thể này đã bị hủy hết linh căn, bằng không thì với tư chất của “Tư Lăng”, tin chắc hắn rất nhanh sẽ có thể phá tan thành luỹ của Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh cao, biến thành Trúc Cơ trung kỳ. Nếu
có được linh căn, hắn chắc chắn sẽ càng dễ dàng tu luyện hồn lực hơn
nữa.
Nói tới nói lui, vẫn là vấn đề linh căn.
Không biết thế giới này có linh đan diệu dược gì có thể cải tạo linh căn của
tu sĩ hay không? Trong trí nhớ “Tư Lăng” tự nhiên là không có loại vật
này, điều này làm cho hắn có chút chán nản.
Bất quá, chỉ ủ rũ trong chốc lát, Tư Lăng rất nhanh lại khôi phục lạnh nhạt, bắt đầu ra khỏi sơn động đi thám hiểm.
Mặc dù đời trước Tư Lăng là một đứa con gái, nhưng tính cách nàng rất kiên nhẫn -- nếu không thì đã không kiên trì làm thiện quỷ một trăm năm,
không làm ác, không dựa vào việc thôn phệ đồng loại để nâng cao tu vi,
nhận định chuyện gì sẽ kiên định đi tiếp, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có
thời điểm chán nản, nhưng đại đa số là lạc quan tiến lên. Loại tâm tính
kiên nhẫn cùng tính cách lạc quan này, thậm chí một ít nam nhân cũng
không bì kịp. Hiện tại xuyên vào một cái vỏ bọc nam nhân, bất quá lại
chỉ là nhất thời, nếu mà có thể tìm được cơ hội, Tư Lăng cảm thấy có lẽ
mình sẽ vứt bỏ cái vỏ bọc này, khôi phục linh hồn con gái.
Hôm nay Tư Lăng đi có chút xa.
Đã đi gần nửa ngày, đi tới chỗ một sơn cốc.
Bây giờ Tư Lăng đã có phần hiểu biết đối với cái cấm địa này. Mọi thứ bên
trong cấm địa đều bị đại trận khống chế, hình thành một cái không gian
độc lập. Trong cái không gian này, mọi thứ đều trở nên không chân thật, những thứ chân thật thì mắt thường không cách gì nhìn thấu. Hơn nữa
quan trọng nhất là, trong cái trận này không có linh khí, tu sĩ bị giam ở trong này căn bản không có cách nào tu luyện, tất cả đều trở nên không
có ý nghĩa. Nếu người có tâm chí không cứng rắn, ngây ngốc ở nơi này vài năm, tuyệt đối sẽ điên mất.
Bất quá đối với Tư Lăng mà nói, không có gì khác biệt lắm. Hắn tu luyện hồn lực nên cũng không cần linh khí. Hơn nữa kiếp trước hắn cũng một mình tu luyện cả trăm năm, tâm chí đã sớm rèn luyện được kiên định, có thể chịu được sự cô độc kham khổ
khi tu luyện.
Tư Lăng đứng quan sát trước sơn cốc trong chốc lát, trong lòng luôn có một cảm giác nguy hiểm, khiến cho hắn không dám liều lĩnh đi vào sơn cốc. Hắn cứ cảm giác nếu mình hiện tại dám đi vào, bên trong tuyệt đối không phải là thứ mà hiện tại hắn có thể ứng phó
được.
Tư Lăng cẩn thận suy tư mấy phút, sau đó quyết định, đợi về sau có thời gian sẽ đi qua xem xét bên trong là thứ gì.
Lại tốn mấy canh giờ, mãi cho đến sau khi màn đêm buông xuống, Tư Lăng mới trở về sơn động đã cư trú hai tháng.
Nghỉ ngơi một lát, Tư Lăng lấy công cụ chế phù ra, bắt đầu luyện tập chế tác linh phù nhị phẩm. Đây là một trong những hứng thú của hắn trong hai
tháng này. “Tư Lăng” bản gốc có khả năng chế tạo linh phù cấp thấp như
nhất phẩm và nhị phẩm, nay hắn có ký ức của “Tư Lăng” làm nền móng, cũng có thể vẽ ra chính xác phù lộ (ký hiệu) trên lá bùa. Nhưng mà xác xuất
thành công quá thấp, hai mươi lần mới có thể thành công một lần. Hơn nữa mỗi lần đều cần tiêu hao quá nhiều hồn lực, làm cho hắn cảm thấy có
chút mất nhiều hơn được.
Tư Lăng càng ngày càng cảm thấy hồn lực mà bản thân mình tu luyện cùng linh lực của thế giới này có ''cách làm khác nhau nhưng kết quả như nhau'' đến kỳ diệu, nói không chừng vốn là giống nhau.
Lại một buổi tối trôi qua, Tư Lăng chế thành công được năm tấm phù. Trên tấm phù lưu động linh lực nhàn nhạt, quầng
sáng lấp lánh, có vẻ hết sức mĩ lệ, làm cho trong lòng hắn rất có cảm
giác thành tựu. Tuy rằng vỏ bọc không tốt, nhưng linh hồn không tệ, vẫn
có chút năng lực bảo vệ mình.
Mà một buổi tối này cũng làm cho hắn cạn kiệt tất cả hồn lực, xem ra việc chế tạo Phù này thật là quá hao tổn hồn lực.
Đem cất chế tấm phù vừa chế tạo đi, Tư Lăng bắt đầu ngồi thiền để khôi phục hồn lực đã tiêu hao. Sau một lúc lâu, hắn mở to mắt, trong mắt lướt qua vài phần vui sướиɠ.
Hoá ra sau khi tiêu hao hết hồn lực
xong, lại tu luyện như vậy, có thể làm cho tốc độ tăng trưởng hồn lực
nhanh thêm một ít, hồn lực cũng biến thành tinh thuần (tinh hoa thuần
khiết) hơn không ít. Tuy rằng chỉ tăng trưởng thêm một chút, nhưng cũng
đã đủ làm hắn vui sướиɠ. Chỉ cần tu luyện như thế thêm thời gian dài,
tin chắc linh hồn của hắn sẽ càng ngưng thật (cô đọng) hơn. Sau này cho
dù có gặp phải nguy hiểm, cũng có đầy đủ năng lực để trốn chạy.
Đúng vậy, Tư Lăng có dự cảm, cảm thấy mình sẽ không ở loại địa phương này mà ngây ngốc 10 năm. Một ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi thế giới Tu Tiên tàn
khốc này, đến lúc đó chính là thời điểm hắn trưởng thành