Lộ trình kế tiếp, không còn là Tư Lăng tùy ý chạy bậy nữa mà là di chuyển có mục đích trong mê cung. Chỉ đường tất nhiên là con yêu thú được Tư Lăng hầu hạ như Đại lão gia kia rồi.
Lúc mới bắt đầu, Tư Lăng vẫn là tùy tiện đi bậy, hắn vốn không muốn đi tìm Yêu Liên, chỉ vì ở dưới da^ʍ uy cưỡng bức của con yêu thú mới phải đi vào mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ phải đi theo dòng người cùng tìm Yêu Liên. Nhưng mà, mỗi khi đối mặt với ngã rẽ, nếu phương hướng Tư Lăng đi là không đúng, sẽ bị con yêu thú kia dùng hai móng ôm đầu lôi kéo tóc của hắn -- nó biết rõ rằng Tư Lăng ghét nhất động tác này nên cứ cố tình chọn cái này làm, cho đến khi hắn đi đúng hướng thì nó mới buông tha cho. Nhiều lần như vậy, Tư Lăng cũng suy đoán được chút tình huống.
Lẽ nào yêu thú này bảo hắn đi vào đây kỳ thực là vì đã sớm chọn được mục tiêu? Mục tiêu của nó chắc cũng không phải là Yêu Liên đó chứ?
Tư Lăng lập tức cảm giác nguy hiểm tăng cao, càng ngày càng cẩn thận.
Cũng không biết yêu thú này có phải là thật sự có năng lực nhận biết vô cùng mãnh liệt hay không, mấy lần đều giúp hắn khéo léo
tránh khỏi những tên tu sĩ Điệp Diện ẩn núp trong bóng tối cùng với những tu sĩ Tây Cảnh chạy loạn khắp nơi kia. Tuy rằng tránh được rất nhiều phiền phức, nhưng cũng từ đó làm Tư Lăng ý thức được thực lực của mình và yêu thú kém nhau cỡ nào, khiến hắn khó tránh khỏi sinh ra chút buồn bực. Bất quá buồn bực này cũng là trong nháy mắt, dù sao đời trước cũng là một thiện quỷ gian nan tu luyện cả trăm năm, tính tình sớm đã tôi luyện đến kiên định, cũng sẽ không vì vậy mà dễ dàng dao động bản tâm.
Có yêu thú chỉ đường, một đường này Tư Lăng vô cùng thuận lợi, hơn nữa hắn phát hiện con đường mình đi càng ngày càng hẻo lánh, nhưng gặp phải tu sĩ tu vi cũng càng ngày càng cao, làm hắn thực hoảng sợ, càng ngày càng cẩn thận hơn.
Tư Lăng cảm thấy mình tựa hồ cách Yêu Liên càng ngày càng gần.
Tính toán thời gian tiến vào sơn cốc đến nay cũng đã mười ba ngày, chỉ còn có hai ngày nữa thì Yêu Liên sẽ kết hạt, chẳng trách cả tu sĩ Điệp Diện ẩn núp ở trong bóng tối cũng đều gấp gáp hơn. Bọn hắn tuy rằng có mục đích chính là gϊếŧ tu sĩ Tây Cảnh, tuy nhiên cũng có khát vọng đối với Yêu Liên, hẵn sẽ không bỏ qua cơ hội này, sức mê hoặc của Yêu Liên là quá to lớn.
Tư Lăng sở dĩ lại rõ ràng như thế, hoàn toàn vì ngày hôm qua hắn và yêu thú đồng thời phục kích bắt được một tên Điệp Diện tu sĩ, từ tra hỏi có được đáp án. Chỉ tiếc hắn không có cách nào hỏi rõ lai lịch và những tin tức khác của bọn Điệp Diện tu sĩ đó, vì khi hắn hỏi sâu vào một chút, Điệp Diện tu sĩ này liền bị một loại cấm chế nào đó được trồng ở trong óc xoá bỏ nguyên thần mà chết. Thời điểm Tư Lăng ở thành Minh Hà cũng từng đi vào hiệu sách để bổ sung một ít thường thức về Tu Tiên Giới. Từ đó biết được trong giới tu tiên có một loại thủ đoạn khống chế tu sĩ, đó chính là người thực hiện thuật này sẽ bày ra trong thức hải[1] của tu sĩ một lớp cấm chế, chỉ cần người bị hạ cấm chế muốn vượt qua giới hạn mà cấm chế cho phép để vạt trần bí mật, người nọ sẽ bị cấm chế trong thức hải xoá bỏ, vô cùng có hiệu quả.
[1]Thức hải dịch sát là biển ý thức, tồn tại trong não, chứa linh hồn, tinh thần của mình.
Mặt khác, Tư Lăng còn từ trong miệng Điệp Diện tu sĩ này biết được bọn hắn là một thế lực đến từ đại lục Trung Ương. Bọn hắn đi tới Tây Cảnh chính là muốn một lần nữa sắp đặt lại phân bố
thế lực ở Tây Cảnh, tiến tới khống chế Tây Cảnh.
Đối với điều này, Tư Lăng hoàn toàn không nghĩ gì, hắn hiện tại là đứa cô đơn, lại là tiểu dân chúng, chỉ cần có linh thạch, sinh sống ở đâu đều là như nhau, đối với tương lai của Tây Cảnh hoàn toàn không lo lắng.
Cầm đi Túi trữ vật của Điệp Diện tu sĩ, Tư Lăng lại dưới sự giục giã của yêu thú tiếp tục đi vào mê cung.
Lại đi tiếp một ngày, Tư Lăng đã có thể cảm giác được sự bất thường trong không khí, coi như có cấm chế cách trở, cũng có thể cảm giác được làn sóng linh lực tinh khiết phát ra từ Yêu Liên. Ngay cả loại tu tiên giả không có mộc linh căn như hắn cũng bị dụ dỗ làm linh lực bên trong rục rịch, huống hồ là những tu sĩ nắm giữ mộc linh căn.
Không tới một ngày nữa, Yêu Liên liền sẽ kết hạt!
Cái ý nghĩ này khắc vào lòng của hầu hết những tu sĩ đang ở trong sơn động[2], sau đó tất cả mọi người đều điên cuồng, không băn khoăn nữa, sử dụng bản lĩnh sở trường hướng tới vị trí của Yêu Liên.
[2]hang núi
Tư Lăng có yêu thú chỉ đường, cho là mình đến rất nhanh, nhưng khi hắn tới nơi thì phát hiện ngoại trừ này hơn mười vị tu sĩ Kim Đan ra, Nguyệt Thiên Dạ, Tiêu Trạc, Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong, Dung Hoán Thiên đám người đều đã đến. Trừ tên lưu manh Dung Hoán Thiên ra, những người khác đều đứng cách không xa mấy tu sĩ Kim Đan kỳ của môn phái mình.
Nơi Yêu Liên xuất thế là một chỗ vô cùng rộng rãi bên trong sơn động. Xung quanh sơn động có khoảng chừng mấy trăm thông đạo dẫn tới nơi này, các thông đạo cách mặt đất đều hơn mười mấy trượng. Sơn động rất lớn, quy mô có khoảng hơn mười cái sân đá banh, khắp nơi bên trong sơn động đều sinh trưởng thạch nhũ có hình thù kỳ quái, lách tách mà chảy xuống thủy châu, trên đất hình thành từng ao từng ao thanh thủy. Phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ sơn động tựa hồ không có một chỗ bằng phẳng, khắp nơi đều là thạch nhũ to to nhỏ nhỏ không đồng nhất, lan tràn đến một Huyết Trì[3] màu đỏ ở giữa sơn động.
[3]Ao (hồ) máu
Huyết trì không lớn, cở một ngàn mét vuông, xung quanh toàn là thi thể yêu thú chất chồng như núi. Đống xác này hẳn là yêu thú bị Yêu Liên hấp dẫn lại đây, tự động hiến tế dòng máu trên người để nuôi dưỡng Yêu Liên, mới có thể thúc đẩy Yêu Liên xuất thế. Ở giữa ao là một cây hoa sen toàn thân đỏ như máu, chỉ có hai phiến lá sen tròn tròn khổng lồ, trên cuống lá cao hai mét là một đóa hoa sen to lớn, mỗi cánh hoa sen đỏ như màu máu, có thể rõ ràng nhìn thấy chất lỏng lưu động bên trong, giống như là mạch máu người vậy.
Chỉ còn hai canh giờ, Yêu Liên sẽ kết hạt!
Yêu Liên dường như biết được lúc này là thời khắc mấu chốt, liều mạng mà hấp thu huyết dịch yêu thú bên trong ao máu, cành lá thỉnh thoảng rung động, động tác vô cùng nhân tính hóa, thậm chí khi có tu sĩ lục tục đến trước sơn động thì, Yêu Liên còn cong cong cuống lá, rất thẹn thùng mà đem hai phiến cây to mọng cuốn lên ngăn trở ở giữa hoa sen, giống như đang dùng hết sức ẩn giấu chính mình, không để người ta nhìn thấy. . .
Tư Lăng lập tức 囧, hắn sao cứ cảm giác Yêu Liên này có vẻ rất nhát gan. Sợ người khác hái nó đem đi hả? Bất quá, bảo vật trời sinh cỡ này một khi xuất hiện trên đời thường sẽ có linh trí, muốn chạy trốn cũng không kỳ quái, nhưng mà nó vừa xuất thế, trí lực giống như là trẻ con ở nhân loại, hẳn là không biết được loại tâm tình thẹn thùng xấu hổ này chứ?
Trước sơn động, ở mỗi cửa thông đạo vốn đều bị những tên Điệp Diện đó bày cấm chế, bất quá khi tu sĩ dần dần đến, những vị Trận Pháp Sư đã phá vỡ cấm chế, thậm chí có người còn không chờ được đến lúc Trận Pháp Sư phá trận, đã dùng bạo lực để loại bỏ nó. Từ lúc càng ngày càng nhiều cấm chế ở thông đạo bị phá vỡ, khí tức Yêu Liên càng ngày càng nồng nặc, ngoài sơn cốc vang lên tiếng gào thét của yêu thú, rất nhiều yêu thú hướng về nơi này, thậm chí có một vài thông đạo đã bị yêu thú cấp 9, cấp 10 chiếm cứ.
Đối với yêu thú mà nói, yêu thú cấp mười tương đương với nhân loại ở Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ cần tiến tới cấp 11, liền có thể biến hình, tu luyện đến Hóa Thần kỳ. Thế nhưng, đối với yêu thú, sau cấp mười chính là thời kỳ mấu chốt vô cùng khổ sở, thậm chí có nhiều yêu thú mãi đến lúc tuổi thọ kết thúc cũng không nhất định có thể tu luyện đến hoá hình. Điều này khiến cho Yêu Tu vô cùng ít ỏi, mà nơi Tây Kính này, đã có mấy vạn năm không có yêu thú hoá hình. Vì lẽ đó, hiện tại Yêu Liên xuất thế, liền mang đến tinh vui cho những yêu thú cấp 9, 10 kia; chỉ cần ăn một hạt sen của Yêu Liên, liền lập tức có thể bỏ qua lôi kiếp mà hoá hình, đối với yêu thú mà nói thực sự là mê hoặc không nhỏ.
Hiện trường bất kể là yêu thú hay là nhân tu đều mắt nhìn chằm chằm vào cây Yêu Liên ở giữa sơn động này, đang chờ đợi thời điểm Yêu Liên kết hạt, coi như có ân oán to bằng trời cũng để qua một bên, chỉ lo trong chớp mắt vì vậy mà bỏ qua thời điểm Yêu Liên kết hạt, sau đó bị người (thú) nhanh chân đến trước.
Tư Lăng lặng xen lẫn trong đám người ở thông đạo, xung quanh đều là tu sĩ không quen biết, cũng không đáng chú ý.
Bất quá khiến Tư Lăng khổ não chính là yêu thú ngồi xổm ở trên bả vai hắn, Yêu Liên còn chưa có kết hạt đâu, tên này đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, hưng phấn cào đầu của hắn. Ở trong không khí nghiêm túc khẩn trương này, Tư Lăng khóe mắt liên tục nhảy, luôn cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay.