Tư Lăng một bên nướng thịt, một bên len lén liếc nhìn cái con tiểu yêu thú lớn bằng con mèo mun kia, trong lòng có chút rối rắm với cái thân thể
bé nhỏ đó. Rốt cuộc làm cách gì mà có thể chứa được đống thức ăn còn to
gấp đôi thân thể nó vậy? Yêu thú này đã ăn nửa con Bạo nha trư nướng, mà một con Bạo nha trư con có thể tích bằng một con heo nhà ở Thế tục
giới, vậy nên nửa con có bao nhiêu lớn chứ. Ngay cả hắn với thân thể của một đại nam nhân, cũng không chứa được nhiều thức ăn như vậy đâu.
Tuy rằng hoài nghi, nhưng do con yêu thú kia hai mắt lom lom canh giữ trước đống thịt nướng, Tư Lăng không muốn đắc tội nó, chỉ có thể cam chịu số
phận tiếp tục nướng thịt. Nướng đến cuối cùng, Tư Lăng cũng chết lặng.
Mà thịt vốn đủ cho hắn ăn ba bữa, thậm chí còn thừa một con Bạo nha trư, cuối cùng đều vào trong bụng con yêu thú kia. Bị lưu lạc thành đầu bếp - Tư Lăng - chỉ ăn được hai miếng thịt nướng, xem ra thật là khổ sở không thôi.
Mãi đến khi con yêu thú kia không nhìn chằm chằm thịt nướng nữa mà bắt đầu dùng móng vuốt gãi mặt, Tư Lăng liền quyết định
không nướng nữa, cầm cái chén đi múc canh xương ăn. Canh thực ngon, có
mùi hương thơm ngát của Hương Hương thảo, xương cốt cũng đã được hầm
thật mềm, vô cùng mỹ vị. Tư Lăng ăn thật ngon lành, hết một chén rồi lại lấy thêm một chén nữa.
Vốn lười biếng nằm nhoài trên cỏ để
tiêu thực, con yêu thú kia nhìn thấy bộ dáng của Tư Lăng, lại nhảy lại
đây, đứng trên bả vai hắn rướn cổ nhìn cái chén trên tay Tư Lăng.
Tư Lăng theo thói quen cứng đờ người, bưng chén ra cách xa mũi con yêu
thú-- hắn cũng không có hứng thú ăn cùng chén với một con yêu thú, hơn
nữa con yêu thú này còn từng muốn lấy mạng của hắn. Hiện tại hắn dung
túng nó bất quá là bởi vì mình đánh không lại mà thôi, nếu có năng lực,
sớm đã đạp bay nó.
“Ta lấy cho ngươi một chén.” Tư Lăng nói
xong, lấy tới một cái chậu lớn, cả canh xương và cà rốt đều đổ vào chậu, đặt trên bàn đá.
Yêu thú quả nhiên không thèm nhìn chằm
chằm vào chén của Tư Lăng nữa, từ bả vai Tư Lăng nhảy đến trên bàn đá,
sau đó vểnh mông bắt đầu tiến công tới trong chậu. Cái đuôi dài phía sau lắc qua lắc lại, có thể suy đoán ra tâm tình nó lúc này hết sức vui vẻ.
Nhìn một màn này, Tư Lăng không biết tính sao, có chút khó chịu, dùng ngón tay xoa bóp trán, bưng chén tiếp tục uống canh.
Màn đêm buông xuống, Tư Lăng cùng con yêu thú kia lần nữa trở về sơn động.
Buổi tối trong sơn động rất tối, Tư Lăng lấy một viên dạ minh châu khảm trên sơn động, phát ra ánh sáng yếu ớt. Đây là dạ minh châu ở thế tục giới, ở Tu Tiên giới cũng không đáng tiền, chỉ có Tư Lăng - tên quỷ keo kiệt đã trở thành Fans cuồng linh thạch này mới có thể ngay cả dạ minh châu ở
thế tục giới cũng không buông tha.
Tư Lăng tiếp tục ngồi thiền tu luyện.
Chờ hắn tiến vào trạng thái nhập định thì con yêu thú kia cũng nhảy đến giữa hai chân hắn mà cuộn tròn thân thể ngủ.
Suy tính vài ngày, Tư Lăng cuối cùng vẫn quyết định tu luyện hồn lực trước mặt con yêu thú này, chỉ cần con yêu thú này vẫn đi theo hắn, hắn tất
nhiên không thể vì tránh bại lộ bản thân mà một đời không tu luyện hồn
lực được. Hơn nữa, lúc trước khi yêu thú này thôn phệ linh hồn của hắn,
Tư Lăng cảm thấy nó hẳn đã biết bản thân mình tu luyện có chút đặc biệt, cho nên mới phải cắn nuốt linh hồn mình.
Bất quá Tư Lăng
không có phát hiện là, lúc hắn tu luyện hồn lực thì thân thể lưu chuyển
luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt. Đây là màu sắc của hồn lực thiện quỷ.
Ngay khi hồn lực vận hành là lúc thân thể con yêu thú nằm ngủ giữa hai
chân hắn cũng đang hấp thu hồn lực của hắn, sau đó lại đút trở về cho
hắn, hình thành một vòng tuần hoàn.
Lại một đêm trôi qua.
Sau khi thương thế của Tư Lăng tốt hơn, hắn bắt đầu kiểm kê vật phẩm trên
người mình, phát hiện những tấm linh phù và hồn phù cấp 3,4 đã sớm dùng
hết lúc chiến đấu với con Hỏa Viêm báo kia, còn sót lại chỉ là một ít
linh phù cấp thấp, tác dụng không lớn. Mà làm hắn đau lòng nhất là, cái
Long Phượng bội dùng 4000 khối linh thạch để mua kia đã hoàn toàn hỏng.
Đối với kẻ nghèo đến mức ngay cả linh thạch cũng không có như Tư Lăng mà nói, quả thực là làm cho hắn đau lòng khôn siết.
Tư Lăng
thở dài, thu hồi cái Long Phượng bội đã thành phế thải kia, sau đó lấy
công cụ chế phù ra bắt đầu chế tác linh phù và hồn phù tứ phẩm. Tuy rằng lần này bị người ta lừa một phen, còn bị thương, nhưng Tư Lăng vẫn
không muốn cứ như vậy mà quay về Minh Hà thành. Hắn quyết định lưu tại
trong dãy núi Thập Vạn tiếp tục rèn luyện bản thân. Mà trước tiên hắn
cần làm là, phải chuẩn bị linh phù và hồn phù nhiều một chút nhằm đảm
mệnh mới được. Bài học lần này làm cho hắn hiểu được, ở lúc mấu chốt thì linh phù và hồn phù là không chê nhiều.
Như thế qua một tháng, Tư Lăng thu dọn đồ đạc rời khỏi sơn động.
Trong một tháng này, Tư Lăng bận bịu tu luyện cùng chế phù, rất ít đi ra
ngoài, nhưng con yêu thú kia lại trái ngược với hắn. Ngoại trừ thời điểm hắn tu luyện thì nó còn có thể an tĩnh cuộn tròn tại giữa hai chân hắn, những thời gian khác thì cực kỳ ầm ĩ. Nó ở trong sơn cốc đuổi gà đánh
chó, khi dễ những yêu thú cấp thấp chưa mở linh trí kia; Hơn nữa mỗi
ngày đều tha một con tiểu yêu thú con trở về bắt hắn nướng thịt và hầm
canh cho nó ăn, hoàn toàn không có khí thế uy phong của Đại yêu thú lúc ở Tư gia cấm địa trước kia. Có đôi khi nhìn thấy bộ dáng tham ăn của nó,
Tư Lăng đều muốn hoài nghi, lúc trước thật sự là con yêu thú này đã
thiếu chút nữa cắn nuốt hắn sao?
Trải qua một tháng thích
ứng, Tư Lăng rốt cuộc có thể đối mặt với con yêu thú này mà không xúc
động theo bản năng muốn ném cái pháp quyết qua gϊếŧ nó, thậm chí hơi có
chút quen thuộc với hành vi động một cái liền cuộn trong trên người hắn
của nó. Tư Lăng thậm chí suy đoán, con yêu thú này sở dĩ không chịu ngồi yên, có vẻ là do lúc trước bị nhốt ở tại cấm địa quá lâu, hiện tại một
khi được tự do, sao có thể chịu trở về những ngày bị giam cầm kia?
Cũng không biết nó là cái loại yêu thú gì nữa.
Tư Lăng tất nhiên cũng đã cẩn thận quan sát nó, hình thể tựa như con mèo
đen nhỏ yếu, nhưng khuôn mặt lại giống như con Báo, hai đôi cánh trên
lưng là đặc biệt nhất, cũng không biết có loại yêu thú nào có bộ dáng kỳ quái cỡ này. Lúc ở thành Minh Hà thì hắn cũng có đi mua một ít đồ giám
(sách hướng dẫn bằng hình ảnh) về yêu thú về xem. Trong đồ giám yêu thú
của Tu tiên giới có giới thiệu thực đầy đủ các loại yêu thú, thậm chí
ngay cả những yêu thú kỳ Hóa Thần ở đại lục trung tâm đều có giới thiệu, nhưng không có một loại yêu thú nào trên lưng có hai đôi cánh cả. Trong lòng Tư Lăng không khỏi suy ngẫm, chẳng lẽ yêu thú này là chủng loài từ thời kỳ Thượng Cổ? Nhưng ở thời kỳ Thượng Cổ, những yêu thú cường đại
kia, nếu không phải bị quy luật của Trời Đất gϊếŧ chết tại thời kỳ Hồng
Lưu (lũ lụt), thì chính là đã phi thăng tới Thượng Giới, đại lục Thương
Vũ căn bản không thể nào còn tồn tại loại yêu thú Thượng Cổ này.
Hơn nữa, con yêu thú này cho người ta có cảm giác chính là một tiểu yêu thú yếu ớt cấp thấp, thế nhưng lại trái với lẽ thường có thể đi khi dễ
những yêu thú cấp cao kia.
Quả thực là nghĩ không ra, Tư
Lăng cũng không nghĩ nữa, liền coi như bên người mang theo một địch nhân tiềm ẩn, về sau cẩn thận một chút thì được rồi.
Rời khỏi sơn cốc, Tư Lăng tiếp tục tiến vào sâu bên trong dãy núi Thập Vạn.
Xung quanh dãy núi Thập Vạn đa phần là yêu thú cấp thấp một hai ba, đến vùng trung tâm dãy núi, yêu thú cấp bốn năm sáu liền nhiều lên, thậm chí đôi khi còn có thể gặp được yêu thú cấp 7. Tư Lăng vẫn tiếp tục lựa chọn
một ít yêu thú mà chính mình có thể tự đối phó được để rèn luyện bản
thân, ví dụ như yêu thú lạc đàn, hoặc là chỉ có 2, 3 con tụ tập với
nhau, mà những khi gặp phải một đám tiến tới, Tư Lăng cũng không muốn bị quần ẩu, cho nên bình thường là rút lui sớm.
Mà trong những lúc đó, thời điểm Tư Lăng chiến đấu, con yêu thú màu đen kia bình
thường sẽ đứng trên hắn vai quan sát. Tư Lăng đã thương lượng với nó,
muốn nó tận lực không được ra tay, dù sao thì chỉ cần con yêu thú này ra tay, yêu thú trong dãy núi Thập Vạn này gần như chỉ có thể bị nó đè
đánh thôi. Bất quá lời nói của Tư Lăng nó luôn luôn chẳng bỏ vào tai, có đôi khi thực sự ngứa móng vuốt, nó đâu thèm quan tâm những gì Tư Lăng
dặn dò, vừa nhìn thấy một bầy yêu thú, lập tức gầm rú chui vào đi chiến
đấu, khiến cho kẻ vô tội như Tư Lăng gặp hoạ, bị vạ lây, vội vã bắt đầu
trốn chạy, mỗi lần đều cực kỳ nguy hiểm.
Như vậy nhiều lần,
tốc độ chạy trối chết cùng kỹ xảo chiến đấu của Tư Lăng cũng tăng tăng
tăng tăng cao lên. Chẳng qua trong lòng Tư Lăng lại không hề cao hứng,
ngược lại sầu lo nhiều hơn.
Con yêu thú này không quen không biết gì với hắn, thậm chí không phải quan hệ chủ sủng (chủ nhân và sủng vật), hắn căn bản không có cách gì ra lệnh cho nó, càng không thể trói
buộc nó. Trải qua mấy ngày quan sát, Tư Lăng phát hiện con yêu thú này
là kẻ đặc biệt có thể gây chuyện thị phi, thường thường lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì yêu thú này đã kéo một đám yêu thú cấp cao đằng đằng
sát khí vọt tới chỗ hắn.
Hiện tại ở nơi không người còn đỡ,
nếu mà nó theo mình trở lại trong đoàn người, vẫn theo cái tính tính
này, sau này không biết sẽ rước lấy bao nhiêu tai vạ cho mình nữa.
Tư Lăng cảm thấy, phải nghĩ biện pháp trói buột con yêu thú này một chút,
đỡ cho tương lai chính mình thật sự bị nó liên lụy, đến lúc đó chết như
thế nào cũng không biết.