Chương 2: Tái sinh trở về 2

Nhóm Dịch: 1 0 2

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, đằng sau tất cả những lời đường mật ấy lại giấu những con dao nhọn.

Đâm vào cuộc đời cô hàng trăm ngàn lỗ!

Vậy mà cô còn biết ơn bà ta.

Hứa Khanh đột nhiên không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng như có một lưỡi dao cứ động đậy là đau.

Bộ não hoàn toàn mất đi lý trí, Hứa Khanh đẩy cửa xông vào, khi Phương Lan Hân còn chưa kịp phản ứng, cô đã siết chặt lấy cổ bà ta: “Sao bà có thể đối xử với tôi như vậy!!”

Phương Lan Hân bị siết đến đỏ mặt, có chút sợ hãi nhìn Hứa Khanh.

Lúc này, Hứa Khanh như một con quỷ dữ bước ra từ địa ngục, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo kinh hoàng, khóe mắt ửng đỏ lộ ra vẻ căm hận nồng đậm.

“Buông tay, mẹ mày là đồ tiện nhân… ho… ho…”

Hứa Như Nguyệt sợ hãi hét lên: “Hứa Khanh, mày điên rồi, mày buông tay!”

Hứa Khanh thực sự phát điên rồi, cô tưởng rằng mình số khổ, cuộc đời cứ liên tiếp mất mát, ngay cả đứa con duy nhất cũng không giữ được, nhưng không ngờ tất cả đều là do người phụ nữ trước mắt này tính toán.

Ra tay vô cùng tàn nhẫn!

Những kẻ hại cô, hại con cô, cô sẽ không tha cho một ai…

Nửa năm sau, Hứa Khanh vì tội cố ý gϊếŧ người mà bị kết án tử hình.

Ngày xét xử cuối cùng, Hứa Khanh nhìn thấy Chu Tấn Nam ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng, hơn hai mươi năm không gặp, anh vẫn cao lớn tuấn tú như vậy nhưng đã bạc màu tóc mai, trên người vẫn tỏa ra hơi lạnh.

Nhưng cô lại nhìn thấy trong mắt anh có nước mắt.

Hứa Khanh có chút thất thần, một người máu lạnh như anh, sao lại có thể rơi nước mắt chứ?

Sau khi chết, Hứa Khanh lơ lửng trên không trung rất lâu…

Thấy Chu Tấn Nam thu thập thi thể cho cô, còn giữ linh thủ cô một đêm.

Nắm chặt tay cô, mang theo quá nhiều lưu luyến không nỡ, giống như mất đi người mình yêu thương nhất.

Hứa Khanh muốn rơi nước mắt, nếu cô không quá tự phụ, không quá ngốc nghếch, thì cuộc đời cô có phải sẽ không bi thảm đến vậy không.

Cô còn mơ hồ nghe thấy, Chu Tấn Nam nhỏ giọng thì thầm:

“Khanh Khanh, kiếp sau, đừng làm chuyện ngốc nữa, được không?”

“Khanh Khanh, em quay lại đi, anh có một bí mật muốn nói với em!”

…………

“Ông Hứa, tôi mua một con gà mái để tẩm bổ cho Khanh Khanh, ông cũng đừng giận nữa, con bé trong lòng chắc chắn rất khó chịu.”

“Nếu không phải nó làm ẩu, thì có thể xảy ra chuyện đó không? Bây giờ Chu Tấn Nam nguyện ý cưới nó, nó còn làm nũng cái gì! Người nhà chúng ta đều bị nó làm mất hết mặt mũi rồi.”

“Thì cũng phải nói chuyện tử tế với nó chứ, dù sao Khanh Khanh cũng chỉ mới mười chín tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Hơn nữa với nhan sắc của Khanh Khanh, gả cho một người mù thì đúng là ủy khuất nó rồi.”

“Mù cái gì mù cái gì? Đó là anh hùng của cả nước! Huống hồ nó đã xảy ra chuyện như vậy, gả đi được là tốt lắm rồi, còn có tư cách gì để kén chọn.”

Hứa Khanh bị tiếng cãi vã bên ngoài đánh thức, mở mắt nhìn căn phòng nhỏ quen thuộc, rèm cửa hoa và chiếc bàn học có chút cũ kỹ, cô có chút không phản ứng kịp.

Cô không phải đã chết rồi sao?

Quay đầu nhìn thấy tờ lịch treo trên tường, rõ ràng viết: Ngày 7 tháng 6 năm 1980.

Hứa Khanh ngẩn ra rất lâu, một số ký ức xa xôi đến mức đã mơ hồ lại dần dần rõ ràng, lúc này, cô đã bị người chuốc thuốc hãm hại, Chu Cẩn Hiên và Hứa Như Nguyệt cũng đã đính hôn.