Quách Tương nhìn mà lắc đầu, chiều chuộng con như vậy thì nó không hư mới lạ.
"Cháu không ăn, cháu muốn ăn trứng, không cho cháu ăn trứng cháu sẽ không dậy, cháu sẽ mách bố là bà bắt nạt cháu." Đứa trẻ vẫn tiếp tục ăn vạ.
"Cái này... cái này..." Bà cụ khó xử, nhìn Quách Tương rồi lại nhìn cháu trai, cuối cùng cũng mở miệng: "Cô gái, cô có thể..."
"Không được!" Quách Tương lạnh lùng ngắt lời bà ta.
Những người xung quanh lắc đầu: "Bà à, tôi nói bà nghe này, ban nãy bà còn mắng người ta như thế, giờ lại còn mặt mũi mà mở miệng xin xỏ sao?"
"Đúng đấy, mặt dày quá thể!"
"Có chút tự trọng nào không vậy?"
"Tôi mua, tôi mua còn không được sao?" Bà cụ gào lên, nhìn thấy cháu trai khóc thì đau lòng chết đi được.
"Bà mua?" Quách Tương cười khẩy, gõ gõ quả trứng xuống bàn: "Được thôi, một tệ một quả!"
"Cô không đi cướp còn hơn!" Bà cụ lập tức nâng giọng, trợn mắt nhìn Quách Tương, như thể cô là tên cướp vậy.
Quách Tương nhướng mày: "Sao hả? Không mua nổi sao? Không mua nổi thì đừng có mà ăn!"
Nói xong, cô đưa hai quả trứng cho ông lão ngồi cạnh, mỉm cười nói: "Bác ơi, bác ăn đi!"
"Hả? Không cần, không cần đâu!" Ông lão vội vàng xua tay, nhưng miệng lại nuốt nước bọt, thời buổi này ai cũng khó khăn, bình thường làm gì được ăn trứng.
"Không sao đâu bác, cháu còn mà!" Quách Tương cười nói, lại lấy thêm một quả trứng trong túi ra, gõ gõ xuống bàn, bóc vỏ, vừa ăn vừa nhìn bà cụ, khiến mặt bà ta đỏ bừng.
Quách Tương biết mình hơi trẻ con, nhưng làm như vậy thật sự rất hả giận!
"Trứng!" Thấy trứng trong tay ông lão, đứa trẻ sáng mắt lao đến định cướp, ông lão giấu tay ra sau không cho nó cướp, ông cũng có cháu, hai quả trứng này để lát nữa xuống tàu cho cháu ông ăn.
Trong tiếng khóc lóc ăn vạ của đứa trẻ, cuối cùng tàu cũng đến ga của bà cụ, bà ta kéo đứa trẻ xuống tàu, lúc đi còn trừng mắt nhìn Quách Tương một cái, cô cũng chẳng thèm để ý.
Bọn họ vừa đi, những người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, nếu không tối nay không ai ngủ được mất.
Sau đó lại có người lên tàu, may mà người ngồi đối diện là người lớn, không còn ai quậy phá nữa.
Người ngồi cạnh cửa sổ của Quách Tương cũng đã xuống tàu, cô định chuyển sang đó ngồi, nhưng nghĩ lại, nhỡ lát nữa có người lên tàu cũng thích ngồi cạnh cửa sổ thì lại phải nhường chỗ, thôi thì cứ ngồi yên vậy.
Một lúc sau vẫn chưa ngủ được, cô lại lấy cuốn "Truyện ngắn hay" ra đọc cho gϊếŧ thời gian.
Lúc này, một đôi giày giải phóng màu xanh dừng lại trước mặt cô, một giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu: "Đồng chí, nhường đường một chút!"
Tai Quách Tương giật giật, giọng nói này nghe hay quá, cô là người "cuồng" giọng nói, đối với loại giọng nói trầm ấm này lại càng không có sức đề kháng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc quần bộ đội màu xanh lá cây thẳng tắp, nhìn lên trên, chân, lại nhìn lên trên nữa, vẫn là chân, chân dài quá, người này chắc chắn rất cao!
Trên chiếc thắt lưng là áo thun trắng muốt, bên ngoài là chiếc áo sơ mi trắng mở cúc, nhìn lên trên nữa, chiếc cằm góc cạnh như tạc tượng, đôi môi mỏng mím chặt, làn da màu lúa mạch, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen láy sâu thẳm đang nhìn cô.
Người đàn ông này đẹp trai quá!
Quách Tương chớp mắt, cho dù kiếp trước đã từng gặp qua rất nhiều soái ca trên thế giới, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thầm khen một tiếng.
Vẻ đẹp trai này không giống như những soái ca ẻo lả ở kiếp trước, mà là một vẻ đẹp trai rất đoan chính, nam tính và chính trực, rất hiếm gặp.