"Xem tôi có dám không?" Quách Tương thật sự nổi giận.
"Bà à, bà nói ít đi một chút đi, chuyện này có thể nói như vậy sao?" Nhân viên tàu lửa cũng bực mình: "Nếu như bị người ta sờ soạng là con gái của bà thì sao?"
Bà cụ cứng họng: "Nhưng cháu tôi cũng không cố ý... Nó cai sữa muộn, bố nó lại đi làm ăn xa nhà quanh năm, nó toàn phải sờ ngực mẹ nó thì mới chịu ngủ, sờ chân cô ta một chút thì đã sao?"
Nhân viên tàu lửa trợn mắt nhìn bà cụ: "Vậy bà còn..."
Anh thực sự hiểu được vì sao Quách Tương lại nổi giận, không nổi giận mới lạ.
"Thật là không biết xấu hổ!"
"Mặt dày quá thể!"
"Trẻ con ở quê đều được dạy dỗ như vậy sao?"
"Không phải, con tôi không có như vậy..."
Quách Tương thực sự không biết nói gì hơn: "Nhân viên tàu lửa, tôi muốn đổi chỗ, đợi tối đến lúc thằng bé muốn đi ngủ, nó lại sờ sang đây thì sao..."
"Tôi đổi cho cô ngay!" Nhân viên tàu lửa nói.
"Không cần anh đổi!" Mặt bà cụ đỏ bừng: "Tôi... tôi xuống ga sau..."
"Đưa vé cho tôi xem!" Nhân viên tàu lửa nói.
Bà cụ đưa vé cho anh, anh nhìn qua, quả nhiên là còn hai ga nữa là đến nơi rồi, nói: "Thôi được rồi, bọn họ sắp xuống rồi, tối nay không ở lại trên tàu đâu."
Quách Tương thở phào nhẹ nhõm, thôi thì cố nhịn một chút nữa là qua chuyện.
"Vâng."
"Không có gì, không có gì, mọi người giải tán đi, đi đường thì nên nhường nhịn lẫn nhau, như vậy mới vui vẻ chứ!" Nhân viên tàu lửa nói.
Những người xung quanh cũng tản ra, bà cụ nhìn Quách Tương, ôm chặt cháu trai vào lòng, như thể sợ cô sẽ lao đến đánh người vậy.
Quách Tương lườm bà ta một cái rồi ngồi xuống.
Bụng cô kêu rột rột, buổi trưa chỉ ăn hai củ khoai lang, giờ đã đói lắm rồi.
Cô lấy một củ khoai lang trong túi ra, nghĩ một lúc lại lấy thêm hai quả trứng.
Ban đầu cô không muốn ăn trứng, nhưng trời nóng như vậy, nếu không ăn thì ngày mai sẽ hỏng mất, bây giờ cuộc sống còn nhiều khó khăn, không thể lãng phí được.
"Cháu muốn ăn trứng!" Đứa trẻ đối diện lại kêu lên, giơ tay ra định giật lấy quả trứng.
Quách Tương nhanh tay lẹ mắt, giật hai quả trứng về.
Bản thân cô không thích ăn trứng, nếu như mọi người cư xử ôn hòa với nhau, có lẽ cô đã chủ động nhường trứng cho người khác ăn rồi, nhưng đứa trẻ này thật sự là quá vô giáo dục, cho dù có ném trứng đi cô cũng không muốn cho nó ăn.
Thấy trứng bị lấy lại, đứa trẻ gào khóc: "Bà nội, bà nội, cháu muốn ăn trứng, cháu muốn ăn trứng!"
Bà cụ nhìn Quách Tương, cũng biết bây giờ trứng rất quý, hơn nữa vừa rồi hai người vẫn còn đang cãi nhau, bà ta cũng không thể mặt dày mà đòi nữa, dỗ cháu: "Chúng ta không ăn trứng, bà có bánh này, bánh cũng ngon lắm."
Nói xong lấy một chiếc bánh rán trong túi ra đưa cho đứa trẻ, đứa trẻ giáng một bạt tay vào chiếc bánh, khiến nó rơi xuống đất: "Cháu không ăn bánh, cháu muốn ăn trứng, cháu muốn ăn trứng!"
Nói xong nó còn dùng chân giẫm lên chiếc bánh hai cái, rồi ngồi bệt xuống đất, vừa đạp chân vừa gào khóc: "Cháu muốn ăn trứng, cháu không ăn bánh, bà không cho cháu ăn trứng, bà là người xấu, bà nội hư, bà nội thối..."
Quách Tương trợn mắt há mồm, tam quan bị phá vỡ, đây là kiểu dạy con gì thế này?
Những người xung quanh lắc đầu ngao ngán: "Thật là phí phạm lương thực!"
"Bánh ngon như vậy, tôi còn muốn ăn mà không có đây này."
"Nếu là cháu tôi, tôi đã lột da nó ra rồi!"
Bà cụ thấy cháu khóc thì đau lòng không chịu nổi, cúi người xuống dỗ dành: "Cháu ngoan, cháu của bà ơi, xuống tàu rồi bà mua trứng cho cháu ăn, giờ chúng ta ăn bánh trước đã nhé, nín đi nào..." Bà ta định nhặt chiếc bánh lên, nhưng bánh đã bị giẫm bẩn không ăn được nữa rồi.