"Cháu không biết." Quách Tương lắc đầu: "Cháu sẽ "nước đến chân mới nhảy" ạ."
"Vậy... cháu ra ngoài một mình phải cẩn thận..." Kỷ Xương Lâm thật sự không biết nên nói gì.
"Ông cũng phải bảo trọng sức khỏe!" Quách Tương nhìn Kỷ Xương Lâm, cúi đầu chào ông lão: "Cảm ơn ông đã dạy dỗ cháu trong hai tháng qua, cháu học được rất nhiều điều bổ ích từ ông."
Kỷ Xương Lâm đỏ hoe mắt, gật đầu, không nói nên lời.
Quách Tương đến Ủy ban nhân dân xã xin giấy giới thiệu, khi cô trở về nhà, Quả Nhi và Cố Chấn Đông cũng đã dậy, Vương Quế Anh đang vui vẻ thu dọn một đống đồ để Quách Tương mang đến cho Cố Chấn Nam.
Quách Tương nhìn một lượt, toàn là đặc sản của Hồ Nam, khoai lang, khoai lang sấy khô, bột khoai lang, dưa chua, tương ớt, củ cải khô, đậu đũa khô, đều là do nhà bà tự làm. Tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đó đều là tấm lòng của Vương Quế Anh.
"Mẹ, nhiều quá! Chị dâu không mang nổi đâu." Cố Chấn Đông càu nhàu.
"Không phải con đưa chị dâu ra bến xe sao? Lên xe là được rồi, đâu cần phải xách mãi." Vương Quế Anh trừng mắt nhìn con trai.
Nhìn thấy sắc mặt Quách Tương có vẻ không tốt, Vương Quế Anh vội vàng nói: "Tương Tương à, con đừng chê phiền phức, đây đều là những món Chấn Nam thích ăn, nó quanh năm suốt tháng không về nhà, cũng không được ăn đồ ăn nhà mình..."
"Không sao đâu mẹ, không nặng đâu, con khỏe lắm." Quách Tương vội vàng nói, cô biết Vương Quế Anh hiểu lầm rồi, thật ra cô không vui là vì cô có chút không nỡ rời xa nơi này.
"Đến nơi, con gọi điện thoại cho Chấn Nam, bảo nó đến đón con, số điện thoại ghi trên phong bì thư đấy." Vương Quế Anh nói.
"Vâng ạ." Quách Tương gật đầu.
Vương Quế Anh chỉ vào mấy quả trứng gà luộc và khoai lang nướng bên cạnh, nói: "Con mang theo, ăn trên tàu, đồ ăn trên tàu đắt lắm..."
"Mẹ..." Cố Chấn Đông thấy ngại thay Vương Quế Anh, mẹ thật là keo kiệt.
Vương Quế Anh lại lấy hai mươi đồng và mấy tờ phiếu lương thực nhét vào tay Quách Tương: "Con ăn không quen đồ ăn ở đó thì có thể mua một ít, nhưng mà có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm... Mẹ hỏi Chấn Đông rồi, tiền vé tàu hết hơn mười đồng, số tiền còn lại con cứ giữ lấy mà tiêu."
"Vâng ạ." Quách Tương gật đầu, đương nhiên là cô sẽ không chê bai, hai tháng nay, cô ăn nhờ ở đậu nhà họ Cố, trong lòng cô chỉ có sự biết ơn.
Vương Quế Anh lại lấy một chiếc túi đeo chéo màu xanh đưa cho Quách Tương: "Con cất đồ của con vào đây, nhớ cất kỹ tiền, ra ngoài phải cẩn thận, đừng tin người lạ, lên tàu thì cất đồ lên giá để hành lý..."
Vương Quế Anh dặn dò đủ điều, Quách Tương không hề thấy phiền phức, im lặng lắng nghe, sau này có lẽ cô sẽ không còn được nghe những lời dặn dò này nữa.
"Hay là để Chấn Đông đưa con đi, mẹ không yên tâm." Cuối cùng, Vương Quế Anh vẫn nói.
Con dâu xinh đẹp như vậy, nhỡ đâu bị người ta "lừa" mất thì sao?
Quách Tương dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, mẹ quên con là người có học, lại còn biết võ công nữa, con sợ gì chứ? Chuyện con không biết, con sẽ hỏi người khác, hơn nữa, đi thêm một người thì phải mua thêm một vé tàu nữa."
"Cũng đúng." Vương Quế Anh gật đầu, hai người mua vé tàu hết hơn ba mươi đồng, bằng cả tháng lương của một công nhân bình thường, hơn nữa còn phải mua vé khứ hồi.
"Vậy ăn sáng xong thì đi sớm một chút, còn phải bắt xe đến huyện. Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, người đông lắm, nếu không đi sớm, e rằng sẽ không mua được vé tàu." Vương Quế Anh lại dặn dò.