"Mày... mày dám..." Ba người nhà họ Cố hoảng sợ, ôm đầu bỏ chạy: "Gϊếŧ người rồi! Cứu mạng... cứu mạng..."
Quách Tương sải một bước dài, túm lấy cổ áo Cố Đại Tài kéo ngược ra sau, kề con dao phay lên cổ anh ta: "Sao hả? Không phải muốn thử sao?"
"Tao... tao..." Cố Đại Tài run rẩy, Cố Kiến Dân và Bác gái Cố cũng tái mét mặt.
"Nghe cho rõ đây!" Quách Tương dí con dao vào cổ Cố Đại Tài: "Từ nay về sau không được bước nửa bước vào nhà tôi, lần sau gặp lại, thấy một lần đánh một lần..."
"Không... không dám nữa..." Toàn thân Cố Đại Tài run rẩy, bỗng nhiên Quách Tương ngửi thấy một mùi lạ, nhìn xuống đất thì thấy một vũng nước đáng ngờ, Cố Đại Tài vậy mà bị dọa són ra quần.
Quách Tương ghê tởm hất Cố Đại Tài ra: "Đồ hèn nhát!"
"Còn các người!" Quách Tương lại chỉ vào Cố Kiến Dân và Bác gái Cố: "Các người còn dám đến gây chuyện với nhà tôi, tôi sẽ đánh g gãy chân các người!"
"Không... không dám nữa!" Hai lão già liên tục lắc đầu, vắt chân lên cổ chạy ra ngoài.
Chạy ra đến cổng, bọn họ thấy rất nhiều người dân trong thôn nghe thấy tiếng động đã tập trung lại xem náo nhiệt. Thấy ba người nhà họ Cố tháo chạy nhếch nhác, mọi người đều cười ồ lên.
Bác gái Cố thấy có người lấy lại dũng khí, bắt đầu m la lối om sòm: "Mọi người ơi, mau đến xem này, con dâu nhà thằng hai muốn gϊếŧ người kìa."
"Chúng tôi chỉ đến mượn ít gạo, bọn họ không cho mượn thì thôi, lại còn đánh người, mọi người xem tôi và lão già nhà tôi bị đánh thành cái dạng gì rồi, mọi người mau phân xử đi."
"Còn cả Vương Quế Anh nữa, nhà thằng hai rước bà ta về đúng là xui tám đời!" Bác gái Cố chỉ tay về phía Vương Quế Anh, mắng xối xả: "Bà ta là sao chổi, khắc chết thằng hai rồi, bây giờ còn muốn khắc chết chúng tôi nữa..."
Vương Quế Anh tức giận đến mặt đỏ bừng, bà vốn không biết mắng chửi người khác như Bác gái Cố, chỉ biết tức đến đau cả ngực.
"Bà muốn chết thật sao?" Quách Tương giận dữ, cầm con dao phay bước ra: "Muốn chết tôi tiễn bà một đoạn!"
"Mọi người ơi, các người xem kìa, tôi không nói dối? Con dâu nhà thằng hai dám gϊếŧ người kìa, loại đàn bà bất kính với bề trên như này, thôn chúng ta sao có thể dung túng cho cô ta được, đuổi cô ta đi!" Bác gái Cố nhân cơ hội hét lên.
"Đúng vậy, sao có thể đối xử với bậc trưởng bối như vậy chứ? Thật là bất hiếu!" Có người lên tiếng.
"Cô ta là đồ ngốc, cô ta biết cái gì?"
"Nhìn cũng không ngốc lắm."
"Dù thế nào đi chăng nữa, làm như vậy là không đúng, thôn chúng ta không thể chứa chấp loại người như vậy!"
Quách Tương nổi giận: "Liên quan gì đến các người? Tôi bất kính với bề trên thì đã sao?"
Cô giơ con dao phay về phía Bác gái Cố, vẻ mặt hung dữ: "Bà đi mà kiện đi, đi nói với những bậc trưởng bối kia, bảo bọn họ đến đây, xem tôi có sợ không, những kẻ bất phân đạo lý như vậy, đến một người tôi đánh một người. Xem ai dám đến!"
"Mày... mày... Tao đi tìm bác hai, bảo ông ấy cho mày ly hôn với Chấn Nam!" Cố Kiến Dân tức giận nói.
"Hừ, ông đi đi! Tưởng tôi sợ sao? Hôm nay tôi nói rõ ở đây, ai dám đến nhà tôi bắt nạt mẹ chồng và em gái tôi, tôi sẽ không tha cho người đó!" Quách Tương lớn tiếng nói: "Mọi người đều biết tôi là đồ ngốc, ngốc thì gϊếŧ người không phải đền mạng, ai muốn chết cứ việc đến!"
"Bậc trưởng bối nào muốn dạy dỗ tôi thì cứ đến, tôi tiếp hết!" Quách Tương hét lớn.
Bác gái Cố lập tức cứng họng, bà ta vốn nghĩ dùng bậc trưởng bối để uy hϊếp Quách Tương, ai ngờ cô lại chẳng thèm quan tâm.