Oản Oản và Bùi Bùi thành hôn được một năm, cũng bởi vì hằng đêm Bùi Bùi chăm chỉ, vất vả cày cấy nên nàng thành công mang thai đứa con yêu quí.
Con còn chưa sinh ra, Oản Oản đã dành hết yêu thích cho tiểu bảo bối trong bụng, Bùi Bùi tuy bất mãn vì tiểu cô nương không có dính lấy mình nữa, thế nhưng mỗi lần thấy Oản Oản hài lòng nhảy nhót, y cũng phải kiềm chế tâm tình bất mãn của mình, có điều trong lòng bắt đầu lo lắng: Không chừng khi con sinh ra, chỉ sợ y cũng bị biếm vào lãnh cung mất.
Một ngày hạ triều, Bùi Bùi phát hiện Oản Oản lúc trước đang ngủ đã dậy thật sớm, thấy y liền vui vẻ chạy tới.
Bùi Bìu lo nàng té nên nhanh chóng đưa tay ra đỡ, dịu dàng trách: “Chạy nhanh như vậy làm gì?”
Hai mắt Oản Oản sáng lấp lánh, toét miệng cười đến
không biết có bao nhiêu hài lòng: “A Khuyết, A Khuyết, chàng đoán xem thϊếp đang nghĩ gì nào?”
“Về con sao?” Từ lúc mang thai tới nay, trong đầu Oản Oản chỉ toàn là con thôi.
Oản Oản gất đầu: “A Khuyết, chàng thật thông minh đó, thϊếp đang nghĩ tên của con là gì?”
Bùi Bùi: “Nghĩ được chưa?”
Oản Oản: “Nghĩ xong rồi, nếu là con trai thì gọi là Màn Thầu, còn con gái thì gọi là Bánh Trôi.”
Bùi Bùi: “…”
—–Quả nhiên là quốc sư kia gây nghiệt, có điều… hoàng tử và công chúa một nước có thể đặt tên như vậy sao?
Điều quan trọng nhất là, lần trước y cười nhạo tên Bánh Bao của con trai người kia, nếu là lần này con của y ra đời…