Thấy Yên Chi đi xuống chuẩn bị, Ninh Oản mới nhớ tới chuyện Hòa Nguyệt, bàn tay đang vỗ về mèo con trong ngực cũng dừng lại. Nhìn qua khuôn mặt tuấn tú của huynh trưởng nhà mình liền hỏi: “Ca ca, huynh thích cô nương như thế nào?”
Nghe Ninh Oản hỏi như vậy, Ninh Ngọc Hành khẽ nhắm mắt tự hỏi trong chốc lát, trong đầu nhớ tới cô gái được nuông chiều kia, rất nhanh đã hồi hồn, trả lời nàng: “Sao vậy, hôm nay lại quan tâm đến cả chung thân đại sự của đại ca muội thế?”
Ninh Oản mỉm cười: “Đợi đến lúc muội gả cho A Khuyết, lúc ấy không còn thường xuyên ở trong phủ nữa, tất nhiên phải tìm một tẩu tử tốt chăm sóc huynh rồi, sinh thêm một đứa con mập mạp, thế mới tốt.”
Ninh Ngọc Hành bật cười, đưa tay véo mũi Ninh Oản, sủng nịnh nói: “Muội nghĩ cũng thật hay nhỉ, thái tử điện hạ hứa sẽ cưới muội sao?”
Nói tới chuyện này, hai mắt Ninh Oản tối sầm lại, hai mày nhíu vào nhau, nhỏ giọng nói: “Y nói….. y sẽ chờ muội lớn lên, đến lúc cập kê vẫn muốn gả cho y, tất nhiên y sẽ nguyện ý cưới muội.”
Chẳng qua chỉ một năm nữa mà thôi, sao nàng lại cảm thấy dài đến vậy.
Ninh Ngọc Hành nhìn vẻ mặt muội muội nhà mình, thầm nghĩ: Quả nhiên, con gái lớn không thể giữ trong nhà.
Đương nhiên y hiểu Thái tử điện hạ, người có tình với Oản Oản, cho nên mới có thể hứa hẹn như vậy, nhưng mà…..
Ninh Ngọc Hành nhìn Ninh Oản: “Oản Oản, tuy muội gả cho Thái tử điện hạ, nhưng sau này điện hạ kế vị, đương nhiên không thể chỉ có mình muội, như vậy….. Muội có chịu được không?” Không phải y muốn dội cho nàng chậu nước lạnh, với tính tình của Oản Oản, trong mắt sao chứa được một hạt cát. Dù y cực kì yên tâm về thái tử, nhưng sau này đăng cơ, hậu cung đế vương không phải là chuyện của mình y.
Từ xưa tới giờ làm gì có hoàng đế nào chỉ có một nữ nhân.
Lời này Ninh Oản không thích nghe, than thở: “Một nữ nhân thì làm sao? Không phải là vì khai chi tán diệp cho Hoàng thất thôi à, cũng lắm thì muội sinh nhiều thêm mấy đứa.”
Ninh Ngọc Hành không thể phản bác, dở khóc dở cười, nói thẳng một câu: “Thật không biết thẹn thùng.”
Ninh Oản liếc mắt nhìn y một cái: “Nếu cứ thẹn thùng thì phu quân sẽ bị phụ nữ khác đoạt mất.” Da mặt A Khuyết vốn đã mỏng, nếu mặt mình mà không dày một chút, hai người bọn họ bao giờ mới có tiến triển.
Ninh Ngọc Hành tự nhận nói không lại nàng, cũng không nói nữa, như nhớ ra điều gì đó, nhìn thoáng qua Ninh Oản rồi cẩn thận hỏi: “Oản Oản, muội với Cố Giang Nghiêu…. Thực sự không có chút suy nghĩ nào sao?”
Nói tới Cố Giang Nghiêu, lúc này Trữ Oản không còn nhiều cảm giác lắm, chỉ cười tự nhiên nói: “Không có.” Một chút cũng không.
Ninh Ngọc Hành thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhìn nàng: “Chuyện này, vẫn nên nói cho muội thì tốt hơn….”.Y dừng một chút rồi nói tiếp: “Mấy ngày này, Cố Giang Nghiêu hay đi lại cùng Ninh Tú.”
Ninh Tú.
Ninh Oản sửng sốt.
Ninh Tú là thứ tỉ của nàng, từ nhỏ cẩm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, còn hơn cả đích nữ như nàng, trong tất cả tỉ muội, Ninh Tú xem như là xuất sắc nhất, chỉ có điều…. cuối cùng nàng cũng chỉ là thứ nữ.
Hiện giờ Cố Giang Nghiêu vừa ý Ninh Tú, đứng trên lập trường của Ninh Tú, tất nhiên không có gì tốt hơn được. Dù sao Cố Giang Nghiêu cũng là thanh niên tuổi trẻ tài cao có tiếng ở thành Định An, tiền đồ xán lạn.
Nhưng ở đời trước, Ninh Tú với Cố Giang Nghiêu đâu có liên quan gì tới nhau, tại sao bây giờ…….. lại qua lại? Chuyện này thật khiến người ta khó hiểu.
Ninh Oản không hề nghĩ nhiều, chỉ cười nhìn huynh trưởng nhà mình nói: “Hai người họ muốn yêu nhau thì yêu nhau, muốn gặp gỡ thì gặp gỡ, chẳng liên quan gì đến muội cả.” Bây giờ trong lòng nàng, tất cả chỉ có hình bóng của Bùi Khuyết thôi.
Thấy muội muội mình rộng rãi như thế, Ninh Ngọc Hành cũng yên tâm, xem ra Oản Oản đã lớn thật rồi.
Nàng cúi đầu, trong lòng vẫn còn hơi lo lắng. Cố Tang Chỉ có quan hệ thân mật với Bùi Chiếu, bây giờ Ninh Tú lại qua lại với Cố Giang Nghiêu, nếu một ngày Bùi Chiếu soán vị, không biết có lan đến phủ Việt Quốc Công không nữa?
***
Buổi tối tắm rửa xong, Ninh Oản tùy ý mặc một bộ áσ ɭóŧ rộng thùng thình, cúi đầu nhìn ngực mình, nàng buồn bực không thôi. Đu đủ hầm vυ" bò đều thử hết rồi, hy vọng là có hiệu quả.
Giờ đang lúc cơ thể phát triển, ăn mấy cái đó đúng là không gì tốt hơn.
Phó Dư Thù có, Ninh Oản nàng cũng có thể có!
Ninh Oản đưa tay xoa nắn hai khối mềm mại trước ngực, thấp giọng nói: “Mày không được thua kém người ta đâu.”
Lúc đi ngủ lại ôm con mèo nhỏ nằm lên giường. Mèo con bị nàng nuôi đến béo tròn, ôm đến nặng. Nàng vuốt ve lông nó, trằn trọc mãi không thể đi vào giấc ngủ. Ở trong cung một tháng, trừ mấy ngày đầu, còn lại hôm nào cũng gặp mặt Bùi Khuyết. Thế nhưng sáng hôm nay, y lại không đến tiễn nàng, chuyện này nàng vẫn canh cánh mãi trong lòng mãi.
“Meo..o..o” Mèo con vươn đầu lưỡi liếʍ tay nàng, Ninh Oản thấy nhột, liền bật cười khanh khách, nàng chọc chọc gáy nó, nhỏ giọng nói: “Vẫn cứ làm mèo là thoải mái nhất.”
Đêm qua ngủ không ngon, mãi đến giờ thìn Ninh Oản mới rời giường rửa mặt chải đầu. Ăn sáng xong, nàng ôm mèo con ra sau viện tản bộ, tới chỗ hồ sen, Ninh Oản bắt gặp một bóng người thướt tha yểu điệu, duyên dáng yêu kiều, là Ninh Tú, hai tám cái xuân xanh.
Nhớ tới chuyện hôm qua, Ninh Oản nhướng mày, đi tới chỗ Ninh Tú.
Diện mạo của Ninh Tú không xinh đẹp yêu kiều như Phó Dư Thù, mà thanh tú dịu dàng, giống như mỹ nữ trong tranh, nhìn qua vừa uyển chuyển lại tài hoa, làm cho người ta nghĩ đến đóa hoa lan trong u cốc thanh cao kiêu kỳ, đây cũng là một trong số những lý do Ninh Oản không thích nàng ta.
“Hôm qua biết Oản Oản hồi phủ, đang tính sang thăm muội, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây, đỡ phải đi lại rồi.” Lời tuy khách khí, nhưng Ninh Tú lại có một đôi mắt xếch, đuôi mắt hơi nhếch cao, nhìn qua vẫn thấy đầy xa cách.
Ninh Oản cười khẽ: “Nhị tỷ thật khách khí.”, nàng vuốt ve mèo con trong lòng, giả bộ vô tình nói: “Nghe nói gần đây nhị tỷ đang thích chăm lo việc nhà cho vị kia… Giai thoại tài tử giai nhân như thế thật khiến người ta hâm mộ.”
Đối với Cố Giang Nghiêu, đó là chuyện Ninh Tú nàng bắt buộc phải làm, nàng biết Ninh Oản thích Cố Giang Nghiêu, là tình cảm thực sự. Từ nhỏ đến lớn, phụ thân chỉ cưng chiều một mình nàng ta, lúc này…….. nàng càng muốn cướp đi người mà nàng ta thích.
“Việc này… việc này…. Nhị tỷ xin lỗi muội, nhưng tình yêu nam nữ, không thể gượng ép, tỷ không cố ý khiến muội đau lòng, nhưng Giang Nghiêu……” Ninh Tú cười yếu ớt, yêu kiều như cô gái nhỏ: “Y đã hứa với tỷ, chỉ coi muội như muội muội mà bảo vệ, không có chút tình cảm nam nữ nào……”
“Nhị tỷ.” Đột nhiên Ninh Oản ngắt lời của nàng, ngẩng đầu nhìn vào mắt, từ tốn nói: “Chắc là nhị tỷ hiểu nhầm gì rồi, muội và Cố Giang Nghiêu chưa từng có tình cảm với nhau, về phần muội muội….. Ninh Oản này chỉ có một huynh trưởng mà thôi.”
“Ngươi……”
“Hôm nay gặp tỷ, chỉ xin khuyên một câu, Cố Giang Nghiêu dù có tốt, tỷ cũng không cần dính vào như thế, từ nhỏ tỷ đã thông minh, có một số việc chắc không cần muội nhắc nhở.” Lời nói của Ninh Oản, đâu có giống như của một cô gái mười bốn mười lăm tuổi ngây thơ khờ dại, ngược lại đầy uy lực. Nàng cười cười: “Muội biết tỷ không thích muội, nhưng…… bên nặng bên nhẹ, mong nhị tỷ phân rõ.”
Ninh Tú không ngờ Ninh Oản vốn được nuông chiều cũng nói ra được lời này, nhất thời sửng sốt, đôi mắt trợn tròn.
Ninh Oản cúi đầu vỗ về mèo con, khẽ nhắm mắt ——- vì lo cho gia đình mỗi người, tốt nhất là không dính dáng đến ai hết, nàng không thể vì một mình Ninh Tú mà hại cả phủ Việt Quốc Công.
***
Ngày ngày Ninh Oản lại ngóng trông Bùi Khuyết phái người đưa thư cho nàng, nửa tháng trôi qua cũng không có động tĩnh gì. Mới đầu Ninh Oản còn cảm thấy tức giận, bây giờ chỉ cảm thấy cực kì tủi thân. Đến khi nàng nhịn không được muốn vào cung gặp y, rốt cuộc cũng có thư gửi đến.
——– hóa ra A Khuyết đợi nàng ở Minh Tú sơn trang.
Ninh Oản nghe được tin tức, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên, cười đến vô cùng vui vẻ, phiền não vừa rồi liền quên sạch. Vội vàng chạy đi tìm Yên Chi, ngồi lựa xem nên mặc bộ nào thì đẹp.
Trang điểm một lúc lâu, Ninh Oản mới vừa lòng nhìn mình trong gương, sau đó lén chạy ra khỏi phủ, đi đến Minh Tú sơn trang.
Đường tới sơn trang nàng cực kì quen thuộc, từng gốc cây ngọn cỏ, từng viên gạch hòn ngói đều in đậm trong trí nhớ của nàng khi còn bé. Tâm tình vốn rất tốt, nhưng tưởng tượng đã nửa tháng chưa gặp Bùi Khuyết, cảm giác hiện giờ có chút giống “Càng gần quê càng hồi hộp”.
Một mình đi vào phòng Bùi Khuyết.
Lúc Ninh Oản trông thấy y, y vẫn mặc cẩm bào màu trắng sạch sẽ như ngày thường, nằm ngủ trên tháp, trong tay cầm một quyển sách, chắc là xem đến mệt.
Ninh Oản cười cười, lặng lẽ nhấc váy đi tới.
Nàng cúi đầu ngắm nhìn y, ngắm đến ngây người. Nàng vẫn biết Bùi Khuyết lớn lên rất đẹp, lúc ngủ lại thật bình yên, làm cho nàng si mê, cảm thấy….. A Khuyết càng lúc càng dễ nhìn!
Lúc ánh mắt nhìn tới đôi môi tái nhợt của y, Ninh Oản không nhịn được nuốt nước miếng, thầm nghĩ: hôn trộm một cái, chắc không có vấn đề gì nhỉ?
Nhớ tới nụ hôn của Bùi Khuyết dạo trước, hai má nàng lại nóng lên, cảm thấy ngứa ngáy, rốt cuộc không kìm nén được nữa, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn.
……
Hôn xong, trong lòng Ninh Oản thầm vui sướиɠ, đuôi lông mày đến sắc mặt đều vui vẻ.
Lúc đầu chỉ tính hôn trộm một cái, nhưng… khi hôn rồi, nàng lại không nỡ tách ra, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếʍ bờ môi của y, một giây, hai giây…. nam nhân đang nằm trên tháp cũng dần mở mắt.
Ninh Oản luống cuống đến quên phản ứng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
Bùi Khuyết vội ôm chặt lấy nàng, ngồi dậy gọi khẽ: “Oản Oản.”
Lúc này Ninh Oản mới thấy thẹn thùng, cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Muội…. không cho huynh cười muội.”
Bùi Khuyết chỉ cảm thấy lúc này nàng vô cùng đáng yêu, xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng: “Ừ, không cười.”
Ninh Oản ngẩng đầu nhìn y, nhịn không được lại hôn lên cằm, đôi mắt long lanh, nhìn qua lại có tia quyến rũ không hợp với tuổi. Nàng tựa cả người vào ngực y, nhỏ giọng tủi thân lẩm bẩm: “Nửa tháng huynh mới nhớ đến muội…”
Biết nàng tủi thân, Bùi Khuyết cũng không biết nên nói gì bây giờ, chỉ theo bản năng ôm chặt lấy nàng. Nửa tháng này, ngày nào y cũng nghĩ tới nàng, nhưng ngày nàng rời cung, y không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, y nghĩ: Nếu để nàng nhìn thấy mình sinh bệnh, chắc là sẽ khóc mất.
—– trước giờ y đều không nỡ nhìn nàng rơi dù chỉ một giọt nước mắt.
“Gần đây có nhiều việc, nên ít có thời gian thăm nàng. Oản Oản, đừng giận huynh nhé?”
Có lẽ vì giọng nói của Bùi Khuyết quá dịu dàng, Ninh Oản nghe xong liền bỏ qua hết cả. Nàng biết Bùi Khuyết là thái tử nên công việc rất bề bộn, tuy rằng nàng cũng từng có lúc so đo, nhưng không phải lúc nào cũng nhỏ mọn như thế, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, không giận.”. Nàng dùng sức ôm chặt y, cảm thấy thật thỏa mãn, giây phút này… trái tim như được lấp đầy, không còn kẽ hở.
Dường như nghĩ ra việc gì đó, đột nhiên Ninh Oản ngẩng đầu nhìn y, cặp mắt mở to, ưỡn ngực nói: “A Khuyết, huynh xem nơi này có phải lớn hơn không?”
Nàng đã ăn nửa tháng đu đủ rồi đấy.
Bùi Khuyết nhất thời không biết xem làm sao, trong lòng lại cầng khô nóng. Tiểu cô nương trong ngực cứ như đứa nhỏ nóng lòng muốn biếu hiện, làm y cảm thấy mình…. Còn hơn cả cầm thú.
“A Khuyết, sao huynh không xem vậy?” Ninh Oản oán giận nói. Thực ra nàng đã nhìn thấy mặt y đỏ lên rồi, chỉ là cố tình không buông tha thôi, cố tình khờ dại ngu ngơ hỏi.
Thấy y ngượng ngùng, nàng cầm tay ai kia đặt lên ngực —– thành quả nửa tháng, sao lại không để y kiểm nghiệm chứ.
Thấy Bùi Khuyết định thu tay về, Ninh Oản nhíu mày, cố ý uy hϊếp nói: “Nếu huynh không sờ, vậy cả đời cũng đừng sờ nữa.” Ninh Oản đắc ý, quả nhiên, bàn tay đặt trên ngực ngoan ngoãn nghe lời bất động, nàng nói tiếp: “Sờ qua quần áo không chính xác lắm, huynh có muốn…..”
“Oản Oản!”
Nàng thật náo loạn. Chẳng nhẽ nàng tưởng y thực sự thanh tâm quả dục, không có chút du͙© vọиɠ nào sao? Y cũng là nam tử bình thường, sao lại không có phản ứng?
Ninh Oản âm thầm cười trộm —– nàng thích nhất là đùa giỡn Bùi Khuyết mà.
Ninh Oản nắm tay y đặt lên nơi mềm mại của nàng ấn vài cái, cười khẽ: “A Khuyết, muội chỉ muốn huynh thích muội nhiều hơn thôi mà.” Muội biết huynh thích muội, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, muội muốn huynh mỗi ngày đều thích muội hơn một chút. Mỗi chỗ trên người đều được huynh thích.
Cảm xúc mềm mại dưới lòng bàn tay làm Bùi Khuyết thêm buồn bực, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng, cả đôi môi căng tròn ướŧ áŧ, rốt cục nhịn không được, cúi xuống hôn….
Y sắp bị nàng tra tấn đến chết rồi.
Trời đất quay cuồng một hồi, Ninh Oản còn chưa hồi hồn, đã bị đè xuống dưới thân.
Đôi môi nóng cháy nhanh chóng bao phủ môi nàng, nuốt gọn những lời nàng định nói vào bụng. Ninh Oản không ngờ Bùi Khuyết sẽ phản ứng kịch liệt như thế, muốn nói nhưng chỉ phát ra tiếng “Ưm ưm ưm”
Nhưng mà….Bùi Khuyết hôn nàng mạnh mẽ như vậy, trong lòng Ninh Oản cảm thấy cực kỳ vui vẻ, vội vươn tay ôm ngang lưng y, ngửa đầu thuận theo.
A Khuyết nhiệt tình như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy.
Giờ phút này, Bùi Khuyết đâu còn sót lại chút nào tao nhã thường ngày, nụ hôn của y ngang ngạnh mà nóng bỏng, làm cho Ninh Oản cảm thấy, người này một chút cũng không giống A Khuyết của nàng…….
“Ưm……” Lưỡi run lên, Ninh Oản đấm nhẹ ngực y một cái.
A Khuyết hôm nay làm sao vậy?
Lúc này Bùi Thiếu mới dừng lại, nhìn tiểu cô nương dưới thân, đôi mắt ngập nước giống như con mèo nhỏ bị bắt nạt, khiến người ta thương tiếc. Bùi Khuyết bừng tỉnh, nhanh chóng đứng lên.
Y không dám nhìn nàng: “Oản Oản, ta…..”
Nàng cũng đứng dậy theo, kéo ống tay áo của y, đỏ mặt hỏi: “A Khuyết, huynh đừng có vội, vừa rồi muội nói đùa thôi, huynh yên tâm, chắc chắn sẽ cho huynh sờ nữa mà.” Nàng cười cười, nói bổ sung: “…..chỉ cho một mình huynh sờ thôi.”