Bùi Khuyết nhất thời sửng sốt, mới vừa rồi nàng suýt ngã cho nên theo bản năng y ôm nàng vào ngực. Xưa nay y không thích gần gũi với người khác quá, nhưng tiểu cô nương mềm mại hương hương trong ngực mình lại khác, cứ thế im lặng dựa vào ngực y, dịu dàng làm cho y cũng luyến tiếc buông ra.
Y cảm thấy lòng mình thoáng run rẩy, lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh…. chưa bao giờ có người gần gũi với mình đến vậy.
”Oản Oản”. Y nhẹ gọi tên nàng, trong lời nói có sự lưu luyến triền miên không nói nên lời.
Ninh Oản làm sao buông ra được, vô cùng hưởng thụ cảm giác được dựa vào lòng y, mãi đến khi nghe gọi mới lưu luyến rời khỏi vòng ôm ấm áp. Nàng ngẩng đầu nhìn y, hai gò má đỏ bừng, giọng điệu mềm mại ngọt ngào: “… hơi trơn”.
Bị nàng nhìn chăm chú như vậy, Bùi Khuyết bất giác ho nhẹ một tiếng.
Ninh Oản đâu biết Bùi Khuyết ngượng ngùng, cứ tưởng thân thể y không tốt, sợ y bị lạnh, vội hỏi: “Bên ngoài rất lạnh, A Khuyết, huynh vào đi, nếu bị cảm, muội….” Nàng đau lòng lắm. Nửa câu cuối cứ thế mà giữ lại, xấu hổ không cách nào nói ra được.
Dù mặt nàng rất dày, nhưng vẫn là một cô nương, Có một số việc, vẫn nên tiến hành theo trình tự đi, vậy tốt hơn.
Nghe giọng nàng dần nhỏ lại, cũng không biết nói gì, Bùi Khuyết đành trả lời: “Huynh không sao, chỉ là…” Y lẳng lặng nhìn nàng, bây giờ Ninh Oản mỗi lúc gặp y sẽ cười như thế, làm cho y tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt đó, khiến y cảm thấy đầy quen thuộc.
Có thể quen đến vậy sao, Oản Oản chưa bao giờ dùng ánh mắt đó để nhìn y. Bùi Khuyết biết mình rất muốn, nhưng lần này nàng xuất hiện quá sức đột ngột, làm cho y rối loạn.
Oản Oản được bình an vô sự, xem như đã thỏa lòng mong mỏi của y, không những thế, tâm tình nàng cũng tốt hơn, y cũng vui mừng. Đột nhiên nhớ lại ngày ấy ở Minh tú sơn trang giống như là lần đầu tiên, cách Oản Oản đối xử với y không còn như trước. Rõ ràng trước kia cực kì xa cách, giờ lại gần gũi đến vậy, y đương nhiên là thích nhưng vẫn có cảm giác mình đang mơ.
Đúng lúc này-
”Biểu ca”. Tiếng gọi này khiến cho Ninh Oản căng thẳng lên – đó là Phó Dư Thù đáng nhẽ phải đi sao lại quay trở lại.
Giữa mờ mịt tuyết trắng, thân hình mềm mại của Phó Dư Thù, như đóa mai vàng nở rộ giữa trời đông.
Ninh Oản nhíu mày, Phó Dư Thù ở lại trong cung, nàng thật lo lắng. Tuy nàng tin tưởng Bùi Khuyết, nhưng sau lưng Phó Dư Thù là Phó Dung Tĩnh, nàng không thể không đề phòng. Nữ tử Phó gia, không ai đơn giản, chỉ là…. làm sao có thể trông nom Bùi Khuyết đây.
Phó Dư Thù quay lại là vì không cẩn thận làm rơi ngọc bội bên người, lúc quay về tìm không ngờ lại thấy cảnh tượng trê. Mới đầu nàng hoảng sợ, trong lòng cũng kinh hãi: Bùi Khuyết không gần nữ sắc, lại cùng một tên nô tài… Nhưng mà đến gần nàng mới nhìn ra, tên nô tài này không phải ai khác, chính là Ninh Oản cải trang.
Phó Dư Thù nắm chặt tay, ngày hôm qua nàng lo lắng là đúng, Ninh Oản quả nhiên có tâm tư với Bùi Khuyết.
”Dư Thù, có chuyện gì sao?”
Phó Dư Thù mỉm cười thản nhiên, đến bên người Bùi Khuyết, nói: “Hôm qua là ngày cập kê của Dư Thù, biểu ca đã đồng ý đi dạo với muội, sau lại không chịu đi, lần này không cho huynh thất tín nữa, vừa lúc mai vàng trong ngự hoa viên mới nở, biểu ca đi dạo với Du Thù đi”.
Ninh Oản nhất thời đen mặt, lời này rõ ràng là nói cho nàng nghe. Phó Dư Thù này, hóa ra đã nhìn được lòng nàng.
Bùi Khuyết không biết phải từ chối Phó Dư Thù cách nào, hôm qua cũng không có lòng dạ nào mới nói một câu như thế, giờ lại thành lời hứa hẹn, hơn nữa thấy Oản Oản có vẻ không vui, nếu giờ y đi với Dư Thù nàng chắc sẽ liều mạng với y mất, y nhìn cũng thấy buồn cười.
”Đương nhiên sẽ không thất hữa, chỉ là hôm nay huynh có việc, ngày mai được không?”
Phó Dư Thù đương nhiên biết giờ có Ninh Oản ở bên, Bùi Khuyết sẽ không đáp ứng với nàng, nhưng chỉ cẩn nàng thấy Ninh Oản không vui là đủ thoải mái rồi. Mai thì mai, so với không có còn tốt hơn, Phó Dư Thù gật đầu, ” Vậy định rồi nhé. Biểu ca, bên ngoài trời lạnh, huynh nên sớm vào nhà đi, Dư Thù đi trước”. Nói xong câu thoại đầy tính tri kỉ kia, Dư Thù hạ thấp người rồi đi.
Ninh Oản chán nản quá.
”Oản Oản”. Thấy nàng hồi lâu không nói gì, Bùi Khuyết thử thăm dò gọi nàng một tiếng.
Ninh Oản đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ, thần nữ cáo lui trước”. Rõ ràng là lời nói cung kính, nhưng ngữ điệu lại như phun hỏa, lúc còn là mèo con, nàng bị Bùi Khuyết chiều quen mất rồi, giờ mới không hài lòng một chút đã phát tiết hết ra.
Ghen tuông kiểu này, nàng làm sao mà chịu nổi.
Phó Dư Thù dám trước mặt nàng đυ.c tường, đúng là khinh người mà.
Bùi Khuyết:”….” Mới rồi còn tốt, sao tự nhiên lại giận?
”Meo….” Mèo con bị Ninh oản ôm đến không thở nổi, thều thào kêu một tiếng.
”Oản Oản, muội ôm A Cửu chặt quá”. Bùi Khuyết không nhịn được đành góp ý.
Lời này như thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng nàng, trừng mắt nhìn Bùi Khuyết một cái: “Lát thì biểu muôi, lát thì A Cửu, trong lòng huynh còn gì khác không?”
Bùi Khuyết sửng sốt, bật cười: “Oản Oản đang nói gì thế?”
Vừa dứt lời đã thấy Ninh Oản uất ức nhìn y, đôi mắt to ngập nước trở nên mông lung, lạch tạch từng giọt rơi xuống, nàng lúng túng nói: “…. Huynh rõ ràng huynh biết mà”. Huynh thông minh như vậy, sao lại không hiểu muội giận vì cái gì chứ?
Khóc. Bùi Khuyết bị nàng dọa rồi, y hoảng hốt: “Oản Oản, đừng khóc”. Nàng vừa khóc y sẽ không có cách nào mà suy nghĩ được.
Nàng biết Bùi Khuyết sợ nước mắt của nàng, giờ nàng cố tình khóc cho y xem, rõ ràng là y không đúng, không được đồng ý lời mời của Phó Dư Thù trước mặt nàng, không đúng, cho dù nàng không ở đây cũng không được đồng ý.
Rõ ràng là bặt nạt nàng mà.
Ninh Oản càng nghĩ càng tức, nước mắt không cầm được, bộ dạng uất ức đó khiến cho người ta đau lòng, người ngoài nhìn đã mềm lòng, huống chi Bùi Khuyết, tâm thần y càng lúc càng rối loạn.
”Đừng khóc”. Bùi Khuyết năn nỉ, đưa tay lau lau nước mắt trên mặt nàng, cảm giác ướŧ áŧ đó khiến lòng y run rẩy, sau đó mới khẽ nói: “Oản Oản, mấy ngày này có phải xảy ra chuyện gì không?”
Nếu không phải như vậy, sao thái độ của nàng lại chuyển biến đến thế, làm cho y không chống đỡ nổi.
”Huynh không thích muội như thế phải không, có phải không?” Ninh Oản ngửa đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn y, giống như chỉ cần y nói một câu không thích, nước mắt trong hốc sẽ òa ạt chảy ra.
Bùi Khuyết nào dám, vội hỏi: “Không phải, chỉ là…. là cảm thấy đột ngột quá”.
Nàng ngẩng đầu nhin y, đôi môi đỏ mọng căng đầy hơi mở, đôi mắt to là hình ảnh phản chiếu của y, như một đứa trẻ chịu bắt nạt, “Trước đây muội thích đi theo y, nhưng mấy năm gần đây lại cách xa y, là bởi vì, muội lớn lên, nên biết thân phận khác biệt, phụ thân cũng không cho phép muội phá phách huynh, ở cạnh huynh phải biết câu nệ. Nhưng mấy ngày này rời đi, muội mới hiểu được nhiều điều… A Khuyết, chúng ta có thể giống như trước được không, được không huynh?”
Thấy Bùi Khuyết không nói gì, Ninh Oản khẽ cúi đầu, nói cho hết, thanh âm cũng nhẹ hơn nhiều, như thì thào tự sự: “Ngoại trừ phụ thân và ca ca, muội chỉ thân với mình huynh, A Khuyết, huynh đừng ghét bỏ muội được không?”
Tiểu cô nương cúi đầu, nhìn qua cực kì tủi thân.
Thanh âm khe khẽ từng tiếng bay vào tai y, Bùi Khuyết nhìn đỉnh đầu nàng, bàn tay dưới áo cứ thế run lên. Oản Oản từ nhỏ đã mất mẫu thân, người thân nhất với nàng chỉ có phụ thân và huynh trước, y đưa tay xoa đầu nàng. “…. Được”.
Nào biết vừa nói xong, tiểu cô nương đang thương tâm nào đó đột nhiên lao tới, làm cho thân hình Bùi Khuyết lảo đảo, lùi vài bước mới đứng vững, đưa tay ôm lấy nàng, kinh ngạc nói: “Oản…. Oản Oản?”
”Trước kia huynh đều nói sẽ đối xử như muội muội bình thường, vậy giờ lòng muội không vui, huynh ôm muội một cái, được không?”
Thân là huynh muội, cũng không làm những cử chỉ thân mật vậy đâu, nhưng Bùi Khuyết thấy nàng mới khóc xong, nhất thời lại mềm lòng,hai tay ôm lấy nàng như chưa từng buông ra, rất nhanh ôm lấy.
Ninh Ỏan thấy được biến hóa của Bùi Khuyết, trong lòng mừng thầm: biết huynh không đành mà.
”Meo…”
”Ừ… ngứa”. Ninh Oản nín khóc mỉm cười, giọng cũng nghịu nghịu, mèo con liếʍ lên tay nàng đó.
Bùi Khuyết buông nàng ra, nhìn nước mắt còn dính trên mi, sau một hồi khóc lóc ánh mắt hồng hồng giờ đã có ý cười, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Con mèo nhỏ ngoan ngoãn liếʍ tay nàng, bàn tay trắng xanh xoa lên đầu nó, hài hòa thân thiết.
”A Khuyết, nó liếʍ muội này”. Ninh Oản cực kì vui vẻ, mèo con liếʍ cũng thoải mái thật, chợt nghĩ ra gì đó nàng vội ngẩng đầu nhìn y, vừa lúc chạm vào ánh mắt ai kia, tim cũng vì thế mà đập nhanh hơn, nàng khẽ cười: “A Khuyết, huynh sợ ngứa không?”
Đột nhiên hỏi cái này, Bùi Khuyết lại nhớ tới con mèo thường xuyên liếʍ y, nhân tiện nói: “Không sợ”.
Ninh Oản mím môi cười, lẩm bẩm: ” Là thế à…”
”Ừ…”
Ninh Oản buông tay ra, đặt con mèo nhỏ xuống đất, sau đó đưa tay vòng lên cổ Bùi Khuyết, kiễng chân nâng mặt lên.
Bùi Khuyết đương nhiên bị dọa rồi, không nhúc nhích, cảm giác trên cằm vừa mềm vừa ướt, nhẹ nhàng đảo qua, thân mình y cũng run rẩy lên…. tê dại.
Lại thêm chút nữa.
”…. Thực sự không sợ sao?”