Đang làm chuyện tốt lại bị quấy rầy, Cố Giang Nghiêu khẽ nhíu mày lại, cung kính hành lễ. Trong nháy mắt, khi y cúi đầu, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ rõ vẻ bất mãn.
Thanh Tuyền xấu hổ đỏ bừng mặt nhưng trong lòng lại có vài phần vui mừng. Nhìn vẻ mặt của Bùi Khuyết như vậy thì có lẽ y cảm thấy không vui. Trông thấy nam tử khác có thái độ thân mật với mình, y lại thấy không vui, hàm ý trong đó không cần phải nói cũng biết.
Nàng biết Bùi Khuyết thích Ninh Oản. Hiện tại, nàng đang mang khuôn mặt của Ninh Oản. Hơn nữa…Căn cứ theo tình hình này, Ninh Oản có thể trở về hay không, rất khó mà nói được. Trong lòng nàng hi vọng Ninh Oản cả đời cũng sẽ không quay lại được, có như vậy thì bản thân mới có thể thay thế Ninh Oản sống tiếp. Thanh Tuyền nàng cũng không ham hố thân phận đích nữ của phủ Ninh Quốc Công. Bởi vì thân phận trước kia của nàng so với thân phận của Ninh Oản còn tôn quý hơn rất nhiều.
Thanh Tuyền chăm chú nhìn nam tử trước mắt. Vẻ mặt y trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơi cong môi lên – nàng muốn a. Đúng là nam tử khiến cho người ta vừa gặp đã thương.
Ninh Oản nhìn Cố Giang Nghiêu trước mắt, không nhịn được khẽ nhíu mày. Nam tử này đã từng là mối tình đầu của nàng. Hiện tại, nàng nhìn y với một dạng tâm trạng khác, rốt cục lại có một cảm giác ghét bỏ rất khó hiểu. Nàng không thể nào tưởng tượng được, bản thân mình đã từng vì nam tử này mà nguyện buông bỏ tất cả, vọng tưởng sẽ bỏ trốn, sống như một đôi thần tiên quyến lữ. Đối với nam tử giống như Cố Giang Nghiêu mà nói, một người con gái đâu có quan trọng đến vậy.
Thế nhưng đến khi nàng hiểu ra tất cả thì đã quá muộn.
Nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện tình cảm với Cố Giang Nghiêu. Để rồi mỗi một lần thất vọng lại khiến cho nàng đánh mất đi sự vui vẻ trước kia. Lúc gả cho Bùi Khuyết, Ninh Oản nàng chỉ còn là một thân xác trống rỗng. Thế nhưng… Cho dù nàng cả ngày không lộ vẻ mặt tươi cười trống rỗng kia, Bùi Khuyết vẫn đối xử với nàng càng ngày càng tốt, bốn năm cũng như một ngày. Kỳ thực, nàng không chỉ một lần nghĩ đến việc vì sao tình cảm của Bùi Khuyết dành cho mình lại sâu đậm như thế? Nàng cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì vì y. Ngoại trừ, lúc còn nhỏ, nàng thích theo phía sau y. Về sau, là vì nàng thích đi đến Minh Tú sơn trang của y. Nàng đi theo sau lưng y là bởi vì nàng rất thích bám dính đại ca, mà đại ca của nàng lại có mối quan hệ rất thân thiết với Bùi Khuyết, đi đến Minh Tú sơn trang cũng là vì nàng thấy thèm nhỏ dãi món bánh ngọt ở đây mà thôi.
Toàn bộ thành Định An, có rất nhiều người so với Ninh Oản nàng còn đẹp hơn, quan tâm đến y hơn và hầu như chỗ nào cũng có nhưng hết lần này tới lần khác Bùi Khuyết lại cố chấp yêu thương một mình nàng.
Hiện tại, nàng đã hiểu rõ tất cả. Nếu như Ninh Oản nàng có thể sớm ngày trở lại trong cơ thể của mình. Nàng sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, sẽ không cô phụ tấm lòng của Bùi Khuyết nữa.
Về phần Cố Giang Nghiêu…
”Meo meo meo meo meo meo” Ninh Oản hướng về phía Cố Giang Nghiêu kêu liên tục vài tiếng. Dám hôn nàng sao? Ngay cả cửa sổ cũng không có đâu!
Cố Giang Nghiêu cảm nhận rất rõ ràng thái độ thù địch của con mèo nhỏ này, trán bỗng nhíu chặt nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại lộ ra dáng vẻ tươi cười rực rỡ, thái độ vô cùng khiêm tốn nhã nhặn, nói: ”Con mèo của Thái tử điện hạ quả thực rất ngoan ngoãn.”
Chân mày của Bùi Khuyết lộ ra vẻ lạnh lùng, đôi môi mỏng hơi trắng bệch, sau đó trầm giọng nói: ”Cố Giang Nghiêu! Vừa rồi, khanh muốn làm gì vậy?”
Ninh Oản cảm nhận rất rõ ràng Bùi Khuyết đang không vui, tỏ ra vô cùng yên lặng không hề kêu loạn nữa.
Cố Giang Nghiêu vừa nghe thấy vậy, lập tức nở nụ cười, mặt mày vẫn lộ vẻ phóng khoáng, nói: ”Thái tử điện hạ không phải đã nhìn thấy hay sao? Tại hạ cùng với Oản Oản lưỡng tình tương duyệt, vừa rồi chẳng qua là kìm lòng không đậu mà thôi.” Mặc dù lời nói có vẻ vân đạm phong khinh nhưng cũng tràn đầy vẻ khıêυ khí©h.
Y biết tình cảm của Bùi Khuyết dành cho Ninh Oản không hề đơn giản nhưng…. Oản Oản lại cứ một mực thích y.
Cố Giang Nghiêu cảm thấy hả lòng hả dạ vô cùng, nhất thời cười rạng rỡ.
Bùi Khuyết không nhìn Cố Giang Nghiêu nữa, bỗng nhiên y dời bước đi đến trước mặt Thanh Tuyền. Thiếu nữ vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, đứng ở trước mặt y cũng chỉ cao đến ngực y. Bùi Khuyết hỏi: ” Oản Oản! Muội có thích Cố Giang Nghiêu không?
Người trong lòng đột nhiên đứng ở trước mắt, dáng vẻ đào hoa tuấn tú, dịu dàng nhìn mình, khiến cho trái tim Thanh Tuyền thoáng cái đã đập rộn lên, một lát sau mới ấp úng nói: ” Không…Không có”. Lời này là thật, tuy rằng nàng thấy Cố Giang Nghiêu rất tuấn tú nhưng cử chỉ của hắn lại vô cùng lỗ mãng, khiến cho nàng cảm thấy rất phản cảm.
Sắc mặt Cố Giang Nghiêu trắng bệch, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ ở bên cạnh, chỉ thấy nàng hơi cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, dáng vẻ e thẹn như thế, y đương nhiên hiểu rõ là nàng có ý gì.
Oản Oản…Vậy mà…
” Nếu không có việc gì thì khanh hãy lui xuống trước đi. Bản vương muốn nói chuyện với Oản Oản.” Cuối cùng, Bùi Khuyết liếc mắt nhìn Cố Giang Nghiêu, nói: ”Chuyện ngày hôm nay coi như bỏ qua nhưng lần sau khanh không được lấy lí do này nữa”.
Ninh Oản nhìn sắc mặt đã tái xanh của Cố Giang Nghiêu, thoạt nhìn muốn có bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu đặc sắc, lập tức không kiềm chế được nữa kêu ” Meo meo meo meo meo meo” loạn lên.
”… Meo meo meo meo meo meo”.Không hổ là A Khuyết của mình.
Cố Giang Nghiêu cảm nhận rất rõ ràng ý giễu cợt trong tiếng kêu của con mèo nhỏ, sắc mặt của hắn lại càng thêm khó coi. Chỉ thấy Bùi Khuyết cúi đầu chọc chọc cái đầu nhỏ của con mèo nhỏ, dịu dàng quở trách: ” Bướng bỉnh quá”.
” Meo meo…” Ninh Oản vẫy vẫy đuôi, tâm tình rất tốt, cặp mắt tròn vo to đẹp cực kỳ.
Cố Giang Nghiêu đã đi rồi nhưng Thanh Tuyền vẫn ngẩng đầu si ngốc nhìn nam tử ở trước mắt. Tuy y tỏ ra dịu dàng với con mèo nhỏ kia chứ không phải với mình nhưng trái tim thiếu nữ của nàng vẫn thấy nảy sinh tình cảm yêu thích với y.
Có lẽ Bùi Khuyết vẫn có cảm giác với mình.
” Thái tử điện hạ, vừa rồi… Vừa rồi là muội…” Hai gò má của thiếu nữ ửng đỏ, thoạt nhìn xinh đẹp bức người.
Rốt cục, Bùi Khuyết cũng liếc mắt nhìn nàng, nói: ”Đừng chạy lung tung, còn có…Đừng gặp Cố Giang Nghiêu nữa.”
Thanh Tuyền nghe xong, nhất thời trong lòng cảm thấy ngọt ngào giống như là ăn mật vậy, lập tức gật đầu. Tuy rằng nàng muốn cùng Bùi Khuyết trò chuyện nhiều hơn, thế nhưng… Như vậy cũng hơi bất tiện, nhân tiện nói: ” Ninh Ngọc Hành, à không… Ca ca đang tìm muội, muội đi trước.”
”Ừ” Bùi Khuyết gật đầu, hất cằm.
Khi bóng lưng thiếu nữ xa dần, lập tức có hai người bước ra từ trong góc tối.
Một người mặc một bộ trường bào màu xanh thẫm, dáng vẻ vô cùng lỗi lạc. Người đó chính là quốc sư nước Đại Chiêu – Sở Vân Thâm. Một người khác vừa rồi còn bị rất nhiều các vị cô nương quấn quít – Đại tướng quân Ninh Ngọc Hành.
Trong lòng Ninh Ngọc Hành cảm thấy vô cùng tức giận. Y vốn vì nể mặt muội muội nên mới tỏ ra lễ độ với Cố Giang Nghiêu. Thế nhưng vừa rồi…Tên kia lại muốn khinh bạc muội muội của y, điều này làm cho hắn không thể nhẫn nhịn được nữa. May mà Thái tử điện hạ đứng ra đúng lúc. Nếu không thì…Khốn nạn mà!
Ánh mắt muội muội của mình cũng kém quá đi.
”Quốc sư! Có nhìn thấy điều gì không?” Bùi Khuyết nhìn Sở Vân Thâm, mở miệng hỏi.
Ninh Oản ngẩng đầu nhìn Sở Vân Thâm, trong đầu thầm nghĩ: Xem ngươi nói như thế nào?
Sở Vân Thâm cảm nhận được ánh mắt của con mèo nhỏ, khóe môi cong lên, thái độ thản nhiên, nói: ” Chưa. Có lẽ người Ninh đại tiểu thư lo lắng không phải là Cố Giang Nghiêu.”
Ninh Oản ”…” Đây không phải là lời nói nhảm hay sao? Không…phải là trợn mắt nói mò mới đúng.
Ninh Ngọc Hành chợt thở phào nhẹ nhõm. May mắn! May mắn quá! Muội muội ngu ngốc nhà mình cũng không có tình cảm quá sâu đậm với Cố Giang Nghiêu… Sau đó, ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh nhạt của Bùi Khuyết, thầm nghĩ trong lòng: Người như vậy mới là nhân tuyển tốt để làm em rể chứ?
Cặp mắt của Bùi Khuyết lộ vẻ âm trầm, hồi lâu mới nói: ”Quốc sư! Cần phải tìm được Oản Oản càng sớm càng tốt. Có như vậy ta mới thấy an tâm.”
Dáng vẻ của Sở Vân Thâm vừa giống như đang nhận trọng trách lại vừa có vẻ trung thành, cúc cung tận tụy. Ở một bên, Ninh Oản nhìn thấy dáng vẻ của Sở Vân Thâm như vậy cũng thấy thương hại thay hắn. Bởi vì hắn rõ ràng biết mình ở ngay bên cạnh Bùi Khuyết nhưng lại không thể nói cho y biết.
Trên đường đi, Ninh Oản cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt. Tuy rằng nàng không hiểu Sở Vân Thâm làm như vậy để làm gì nhưng vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Cố Giang Nghiêu, nàng cảm thấy vô cùng hả giận.
Trước đây, lúc Bùi Khuyết thấy mình ở cùng với Cố Giang Nghiêu, y không hề có một chút biểu hiện gì nhưng hôm nay… Nàng rốt cục cũng thấy Bùi Khuyết tỏ ra bất mãn với Cố Giang Nghiêu.
Như vậy là được rồi. Ninh Oản cọ cọ cái miệng nhỏ vào lòng Bùi Khuyết, lặng lẽ khen ngợi y.
Một hồi lâu, Bùi Khuyết vẫn không nói chuyện. Ninh Oản lập tức vươn móng vuốt cào cào tay của y, kêu lên ”Meo meo”.
Thấy con mèo nhỏ tâm trạng không tệ. Bùi Khuyết mím môi. Vẻ mặt khi nhìn con mèo nhỏ rất dịu dàng. Y nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, động tác trước sau như một, vô cùng thân thiết. Y đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng: ”A Cửu”
”Meo meo” Ninh Oản cào cào cái đầu nhỏ, nhiệt tình lên tiếng.
Bùi Khuyết cười rất thản nhiên, khiến cho Ninh Oản không rời mắt ra được, quả thực rất muốn nhào tới liếʍ y một cái.
”Em biết vì sao ta lại không lo lắng cho Oản Oản không?”
”Meo meo?” Vẻ mặt của Ninh Oản có vẻ mờ mịt. Đúng rồi, nếu như Bùi Khuyết thực sự thích mình, y sẽ lo lắng đến phát điên nhưng vì sao từ đầu đến cuối, y cũng không hề lo nghĩ quá nhiều như vậy?
Bùi Khuyết cúi đầu, giọng nói rất khẽ, giống như là đang nói với nàng, lại giống như đang thầm thì: ”Ta luôn cảm thấy… Oản Oản ở ngay bên cạnh ta.”
Thân thể Ninh Oản bỗng run lên, vô cùng sửng sốt.
Tuy rằng y biết người Oản Oản quan tâm lo lắng không phải là mình nhưng trực giác khiến cho y có cảm giác như vậy. Bùi Khuyết cười rực rỡ, nói:
” Người Oản Oản lo lắng, có lẽ không phải là người đó, có lẽ … Nàng thích ăn nhất là bánh ngọt.”
Ninh Oản phe phẩy cái đuôi, không phục, kêu lên: ”Meo meo”
Nói bậy! Người ta rõ ràng lo lắng cho chàng mà.
Bùi Khuyết cúi xuống, khẽ hôn lên cái đầu nhỏ dày lông nhung của con mèo nhỏ.
Ninh Oản say mê, híp mắt lại, kêu: ” Meo meo…”
A…Được hôn thật là thích.