Chương 15: Chậm Đã

Nói cách khác, Tiểu Trường Nhạc lần này cho dù bị đậu tằm chẹn họng nghẹt thở, nhưng cũng gặp dữ hóa lành, trên đường có thể sẽ gặp được quý nhân cứu chữa hắn. Dù là không có gặp phải quý nhân, hắn cũng có thể nhờ quá trình đưa đi cứu chữa, tự mình nôn hạt đậu ra, tuyệt đối không thể bởi vì lần này biến thành kẻ ngu, tàn tật.

Nhưng đời trước Tiểu Trường Nhạc lại thành kẻ ngu, còn gãy chân, dạng mệnh cách này tự nhiên lại không còn giàu sang cùng phúc khí.

Cho nên việc Diêu Trang Thanh cứu chữa Tiểu Trường Nhạc là tuyệt đối có vấn đề.

Thẩm Nhu suy đoán, có thể Diêu Trang Thanh cũng là có thể phân biệt được tướng mạo mệnh cách của người khác.

Diêu Trang Thanh nhìn ra mệnh cách giàu sang của Tiểu Trường Nhạc , cho nên lợi dụng bùa kia cướp đoạt khí vận của cậu bé.

Vậy căn bản không phải là bùa để cứu người, mà là tà bùa dùng để cướp đoạt mạng cách cùng số mệnh của người khác.

Đời trước sau khi Thẩm Nhu gả đến Thôi gia, mỗi khi có bệnh, Diêu Trang Thanh luôn cho nàng uống nước bùa. Nhưng mỗi lần đều lấy gần nửa chén máu của nàng, nói là làm thuốc dẫn.

Hiện tại xem ra căn bản không phải trị bệnh cho nàng, mà là cướp đoạt khí vận của nàng.

Cho nên Thẩm Nhu còn suy đoán, Diêu Trang Thanh muốn đoạt khí vận của người khác, trừ dùng bùa, máu cũng cực kỳ quan trọng.

Về phần Thẩm Nhu vì sao có thể xem hiểu tướng mạo. Nàng đi Tiên Hư giới năm trăm năm, tuy là y tu, chủ tu kiếm đạo cùng y tu, kiếm thuật y thuật cùng luyện đan đều rất lợi hại.

Nhưng nàng không chỉ có học những thứ này, còn thường xuyên đọc sách, có đôi khi cũng sẽ đọc một chút sách có về xem tướng và khí vận, xem nhiều, tự nhiên cũng hiểu được một chút cách xem tướng số.

Tiểu Trường Nhạc tuyệt đối không phải là tướng si ngốc tàn tật.

Đang suy nghĩ thì Thẩm Nhu nghe thấy Diêu Trang Thanh nói, "Lý Chính, nơi này cách nhà Thẩm lang trung có thể là hơi xa, Tiểu Trường Nhạc xem ra đã rất nghiêm trọng, không thể bị dở dang, nếu thật đưa đi nhà Thẩm lang trung cứu chữa, chỉ sợ Tiểu Trường Nhạc căn bản kiên trì không nổi. Chỗ ta có một phép cứu người của đạo gia, dùng bùa có thể cho Tiểu Trường Nhạc nôn đậu tằm ra. Nhưng Tiểu Trường Nhạc hiện tại bị đậu tằm làm nghẹt đường thở có chút lâu, ngươi cũng biết, quá lâu không có không khí sẽ làm tổn thương đầu óc, nãy giờ chậm trễ lâu như vậy, coi như đậu tằm bị nôn ra, Tiểu Trường Nhạc có thể cũng sẽ ngu dại. Nếu Lý Chính nguyện ý để cho ta giúp Tiểu Trường Nhạc, giờ ta sẽ trở về đi vẽ bùa, nhà chúng ta cách nơi này cũng không xa, các ngươi khiêng Trường Nhạc rất nhanh có thể tới."

Các nữ quyến của Đỗ gia nghe Diêu Trang Thanh có thể cứu chữa Tiểu Trường Nhạc, vốn là rất vui vẻ, nhưng lại nghe coi như cứu trở về, Tiểu Trường Nhạc có thể cũng sẽ trở nên ngu dại, cũng nhịn không được tuyệt vọng.

"Chữa!" Đỗ Xuân Hỉ cắn răng nói: "Phiền Thôi gia giúp ta mau cứu Trường Nhạc, sau khi Trường Nhạc được cứu sống, nếu là ngu dại đó cũng là mệnh của nó."

Chỉ cần người sống được là tốt rồi. Ở thời đại này, có rất nhiều người tin Phật tin đạo. Có ít người bị bệnh không đi mời lang trung, chạy tới chùa miếu cầu Phật Bái Thần thỉnh bùa đi về nấu nước uống. Họ cảm thấy điều này có thể chữa bệnh.

Trong lòng Diêu Trang Thanh vui mừng, bà ta mặc dù có thể nhìn ra mệnh cách của một người, biết được con dâu Thẩm Nhu là người có mệnh cách Thiên Mệnh thực sự.

Người Thiên mệnh, là người chân chính được trời cao hậu đãi, Người Thiên mệnh cho dù không hề làm gì, đều có thể mang đến phúc khí cho người bên cạnh.

Cho nên bà ta không kịp chờ đợi để con trai lấy Thẩm Nhu.

Thẩm Nhu cũng thật sự là Người Thiên mệnh, giúp cho con đường khoa cử của con trai bà ta trở nên vô cùng thông thuận.

Bà ta biết cách làm sao đoạt khí vận của người khác. Nhưng thực sự ra tay ăn cắp khí vận của người khác thì bà ta chưa từng làm. Lần này đúng lúc có thể thử xem.

Nghe xong Lý Chính nói nguyện ý để cho mình trị, Diêu Trang Thanh quay người liền chuẩn bị về Thôi gia.

Bà ta nghĩ rất rõ ràng, chỉ cần đem Trường Nhạc cứu về. Đến lúc đó cả nhà Lý Chính cũng sẽ giúp bà ta thuyết phục Thẩm Nhu về Thôi gia. Cho nên chuyện con dâu, bà ta hiện tại không vội.

Đỗ Xuân Hỉ cũng đã chuẩn bị khiêng tiểu tôn tử quay về Thôi gia.

"Chậm đã..."

Thẩm Nhu đứng bên cạnh Tào thị đột nhiên mở miệng.