Chương 12: Có chúng ta thay ngươi làm chủ

"Huyện, Huyện chủ? Đây không phải là tước vị có phẩm cầm bổng lộc triều đình sao?"

"Ghê gớm nha, Huyện chủ, những người bình dân bá tánh chúng ta , đời này lại còn có thể nhìn thấy Huyện chủ."

"Bây giờ không phải là lúc nói cái này được không, Lạc Thư hắn làm sao vừa thi đỗ đã làm ra chuyện thế này?"

"Muốn ta nói, người ta đều là trạng nguyên rồi, lại cưới một bình thê cũng không có gì. Thôi gia tốt với A Nhu như vậy, xem như lấy Huyện chủ, Thôi gia cũng sẽ không bạc đãi A Nhu, A Nhu còn không phải ép Huyện chủ một đầu sao?" Nói lời này chính là các nam nhân chung quanh chuẩn bị đi xuống ruộng làm việc.

Thẩm Nhu khóc ròng nói: "Ta chỉ là không muốn tiếp nhận vòng ngọc của Huyện Chủ, ma ma Huyện chủ mang đến liền nói ta dĩ hạ phạm thượng nên đánh bằng roi, ta thực sự sợ."

"Ai, cái này, đây cũng quá mức, thật nếu để cho bình thê kiểu này vào cửa, A Nhu về sau còn không phải sẽ bị bắt nạt chết rồi ư?"

"Đúng vậy, đây không phải khi dễ người sao?"

"A Nhu đừng sợ, có chúng ta thay ngươi làm chủ, xem nàng dám động thủ không."

Lúc này giúp đỡ nói chuyện là các phụ nhân và cô nương trong thôn. Đều là nữ tử, ai nguyện ý để nam nhân nhà mình có thêm thê thϊếp chứ ? Các nàng cũng không nguyện ý.

Thẩm đại bá mẫu, Tào thị nghe Thẩm Nhu nói xong, tức đến sắc mặt đỏ lên, "Coi như nhà hắn muốn cưới bình thê, cũng nên tới nhà chúng ta thương lượng, làm sao lại buộc ngươi một mình đồng ý? A Nhu đừng sợ, ta giờ mang ngươi trở về, trở về cùng nhau thương lượng, còn có Thôi Văn Lan kia , làm tiểu cô lại khi dễ trưởng tẩu?"

Mấy phòng Thẩm gia quan hệ một mực rất tốt. Đại bá Thẩm gia là lang trung, Thẩm đại bá mẫu cũng là nhìn xem Thẩm Nhu lớn lên. Tào thị trông thấy Thẩm Nhu thành bộ dáng như vậy, tất nhiên là đau lòng đến hoảng.

Lúc này, Thôi Lạc Thư cùng Diêu Trang Thanh đã đuổi theo. Thôi Lạc Thư vóc người cao, dung mạo tuấn lãng, lúc đuổi tới, ánh mắt của thôn dân chung quanh cũng nhịn không được rơi ở trên người hắn, các loại tiếng chúc mừng vang lên.

Thôi Lạc Thư cũng hoàn toàn biết làm người, sau khi chào hỏi các thôn dân xong mới nói với Thẩm Nhu, "A Nhu, ngươi đừng nóng giận, Văn Lan không phải cố ý."

Tào thị nhịn không được lớn tiếng nói, "Cho nên Văn Lan thật sự khi dễ tẩu tử của nó đúng không?"

"Đại bá mẫu, Văn Lan cũng không phải cố ý, đợi A Nhu cùng ta trở về, ta tự sẽ để Văn Lan xin lỗi A Nhu."

Thẩm Nhu đứng tại bên người Tào thị , nắm thật chặt ống tay áo của Tào thị , nhỏ giọng nói, "Là Văn Lan tự muốn vòng ngọc của Huyện chủ, của hồi môn mấy thứ đồ trang sức của ta đều cho Văn Lan đeo, lần này Huyện chủ cho lễ là một vòng tay dương chi bạch ngọc rất đẹp, có lẽ là Văn Lan muốn đeo, thấy ta cự tuyệt, Văn Lan mới đẩy ta, Đại bá mẫu, ta sợ hãi, ta không muốn trở về, ta muốn về Thẩm gia."

Chung quanh nơi này còn có mấy tiểu tỷ muội của Thôi Văn Lan, nghe Thẩm Nhu nói lời này, đều lộ ra vẻ khinh bỉ.

Thôi Văn Lan thường xuyên chơi với các nàng, đồ trang sức có mấy món, ai biết lại là của hồi môn của tẩu tẩu chứ. Tiểu cô nhà ai lại mặt dày mà lấy mất đồ trang sức hồi môn của tẩu tử chứ. Lúc này lại vì một chiếc vòng tay, mà bức bách tẩu tẩu của mình tiếp nhận Huyện chủ vào cửa.

Diêu Trang Thanh lúc này cũng đuổi tới, thở hồng hộc. Nhìn thấy đám người chung quanh biểu lộ khác nhau, nghĩ đến là đã biết được chuyện nhi tử muốn cưới Huyện chủ làm bình thê. Trong lòng Diêu Trang Thanh khó thở, nhưng vẫn là đè ép tính tình dỗ nói:

“A Nhu, chúng ta về nhà trước có được hay không? Xem lúc bình thường nương đối con coi như không tệ, chúng ta về nhà thương lượng từ từ, nương từ đầu đến cuối chỉ nhận một mình con là tức phụ."

Thẩm Nhu nghẹn ngào không nói lời nào, Tào thị đau lòng cháu gái, giọng căm hận nói: "Thôi gia, nữ nhi nhà ngươi tự mình muốn mang đồ trang sức lại không để cho phụ mẫu đi mua lừa gạt đồ trang sức của cháu gái nhà ta là làm gì? Hiện tại còn vì vòng ngọc của Huyện Chủ đẩy A Nhu nhà chúng ta? Mí mắt làm sao cạn thành dạng này hả? Có ai nuôi dạy nữ nhi như ngươi không?"

Chung quanh có người cười vang.

Diêu Trang Thanh sắc mặt biến hóa, nàng không nghĩ tới Thẩm Nhu ngay cả chuyện này cũng trực tiếp nói ra trước cả làng. Thẩm Nhu đến cùng xảy ra chuyện gì? Thật là bị Huyện chủ kí©h thí©ɧ mất trí sao?

Diêu Trang Thanh cười nói: "Tức phụ của Thẩm lão đại, vừa rồi ta đã mắng Văn Lan rồi, chờ một lúc A Nhu theo ta trở về, ta còn sẽ để cho Văn Lan tự mình xin lỗi A Nhu."

"Làm sao? Còn muốn dỗ dành A Nhu nhà ta trở về, ép buộc nàng để cho Huyện chủ muốn đánh nàng vào cửa sao?"

Tào thị là hương dã thôn phụ, nói tới nói lui không hề kiêng dè. Diêu Trang Thanh đang muốn mở miệng giải thích hai câu.

Nơi xa đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng khóc.