Chương 7: Quen thói tham lam

Cho dù là chính sảnh không đủ sáng thì vòng ngọc kia đều tản mát ra vẻ trơn mượt sáng bóng, không có có một tia tạp chất, mịn màng tinh tế, xem xét liền biết có giá trị không nhỏ.

Thẩm Nhu biết giá cả của vòng tay dương chi bạch ngọc này, người nhà họ Thôi cũng vô cùng rõ ràng.

Chờ cho Mục Tú Kiều nói xong lời kia, ánh mắt mọi người cũng nhịn không được rơi vào trên vòng ngọc.

Tròng mắt Thôi Văn Lan đều dính vào trên chiếc vòng ngọc kia, nàng ta hận không thể lập tức thay Thẩm Nhu đồng ý, để vội chiếm vòng ngọc thành của mình.

Kiến thức nàng ta hạn hẹp, những chiếc vòng tay bạc và ngân trâm hay bông tai vàng là của hồi môn mà Thẩm Nhu mang đến, đều bị nàng ta lấy đi.

Thẩm Nhu khi đó nhẹ dạ cả tin, tiểu cô quấn lấy nàng nói mình cho tới bây giờ chưa từng được đeo đồ trang sức, muốn đeo thử đồ trang sức của Thẩm Nhu. Thẩm Nhu không có cách nào, chỉ có thể đem đồ trang sức cho Thôi Văn Lan mượn .

Khi đó Diêu Trang Thanh cũng chỉ tượng trung mà nói Thôi Văn Lan vài câu, nhưng Thôi Văn Lan khóc lóc om sòm, Diêu Trang Thanh bất đắc dĩ nói với Thẩm Nhu, "A Nhu đem đồ trang sức cho nàng đeo chút đi, bằng không thì tiểu tổ tông này có thể khóc rống cả một ngày, ngay cả ta đều sợ. Qua ít ngày, nương đem vòng tay vàng của mình cầm đi sửa làm vòng tay mới cho ngươi."

Thẩm Nhu chỉ có thể đồng ý. Nhưng có mượn không trả, mấy món đồ trang sức của hồi môn của nàng đều bị Thôi Văn Lan lấy hết. Thôi Văn Lan cũng không bao giờ đề cập đến chuyện trả đồ trang sức cho nàng.

Đời trước, sau khi nàng đồng ý Mục Tú Kiều vào cửa, Mục Tú Kiều vì thể hiện mình hào phóng rộng lượng, trong lúc cơm tối đã đưa cho nàng chiếc vòng tay dương chi bạch ngọc mà nàng ta đeo trên cổ tay.

Khi đó Thẩm Nhu căn bản không muốn lấy, nàng rõ ràng đạo lý há miệng thì mắc quai, không phải đồ của nàng nàng sẽ không nhận, sẽ không tham.

Nhưng nàng chưa kịp mở miệng cự tuyệt, hai mắt Thôi Văn Lan đã tỏa ánh sáng giành vòng ngọc từ trong tay Mục Tú Kiều, vui vẻ nói: "Tiểu tẩu tẩu vòng tay ngọc này thật đẹp, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua vòng ngọc đẹp như vậy, tẩu tẩu, ta giúp ngươi tiếp nhận lễ gặp mặt của tiểu tẩu tẩu. Chẳng qua có thể cho ta mượn đeo mấy ngày hay không? Ta cho tới bây giờ chưa được đeo vòng đẹp đến thế, tẩu tẩu tốt ơi, cho ta mượn đeo đi nha."

Thẩm Nhu khi đó há hốc mồm, cái gì cũng không nói ra được. Bởi vì Thôi Văn Lan đã đem vòng ngọc đeo vào cổ tay mình.

Mà Mục Tú Kiều nói ra: "Tỷ tỷ đối với Văn Lan thật tốt, Văn Lan thích là tốt rồi, ta đây còn có chút đồ trang sức, ban đêm Văn Lan có thể tới trong phòng ta chọn lựa."

Thôi Văn Lan mừng khấp khởi nói: "Đa tạ hai vị tẩu tẩu."

Cho nên đời trước vòng ngọc này vẫn là ở chỗ Thôi Văn Lan.

Thẩm Nhu nhìn chằm chằm vòng ngọc một mực xuất thần, nghĩ đến đều là chuyện đời trước. Cho nên nàng rất rõ ràng chuyện Thôi Văn Lan tham lam thành tính. Nếu như không chiếm được vòng ngọc này, Thôi Văn Lan cũng dám ở trên bàn cơm trở mặt với nàng tại chỗ.

Mục Tú Kiều thấy Thẩm Nhu nhìn chằm chằm vào vòng ngọc trong lòng vui mừng, biết được Thẩm Nhu đây là tâm động.

Diêu Trang Thanh cùng Thôi Lạc Thư thấy Thẩm Nhu mắt cũng không nháy nhìn vòng ngọc, trong lòng cũng đều nhẹ nhàng thở ra. Đã thích vòng tay ngọc này như thế, chỉ cần nàng tiếp nhận, liền cho thấy đồng ý Huyện chủ vào cửa.

"Cái này vòng tay thật sự là thật đẹp." Chỉ có Thôi Văn Lan không có chú ý tới Thẩm Nhu, con mắt nàng ta đều hận không thể dính tại trên vòng ngọc, thì thào nói, "Tẩu tẩu, ngươi còn không nhanh nhận vòng ngọc, rồi cảm ơn Mục cô nương. Mục cô nương đối với ngươi quá là rộng rãi, nếu ngươi đồng ý để Mục cô nương làm tiểu tẩu tẩu của ta, về sau muốn đồ trang sức gì cũng có."

Nàng đã hận không thể thay Thẩm Nhu trực tiếp đón lấy vòng tay. Nhưng nàng cũng biết, Thẩm Nhu còn không có đồng ý tiểu tẩu tẩu vào cửa, vòng ngọc này, nàng hiện tại không có cách nào lấy.

Nhưng chỉ cần Thẩm Nhu tiếp nhận vòng ngọc, nàng liền có thể nói muốn thử đeo, trực tiếp từ trong tay Thẩm Nhu lừa lấy vòng ngọc. Vòng tay đẹp như vậy, nàng nhất định phải tranh thủ thời gian đeo vào rồi đi khoe khoang với đám tiểu tỷ muội trong Thủy Vân thôn mới được.

Ngay cả Diêu Trang Thanh cũng không nhịn được nhìn vòng ngọc nhiều vài lần.

Nàng cả đời này đều ở tại Thủy Vân thôn chốn thâm sơn cùng cốc như thế này, chưa bao giờ thấy qua đồ trang sức đẹp như thế, nàng cũng là nữ tử, tự nhiên cũng thích đồ trang sức đẹp.

"Vòng tay này vẫn là Huyện chủ tự mang đi, ta không cần." Thẩm Nhu rốt cục mở miệng.