Chương 5: Bữa sáng ở Thôi gia

Thôi gia cũng không giàu có, nói là sảnh chính, thật ra chính là một chỗ được ngăn với phòng bếp, chuyên dùng để ăn cơm.

Bên trong bày biện một cái bàn vuông bằng gỗ lim, cùng mấy ghế dài bằng gỗ lim.

Vị trí dựa vào góc tường còn có một cái tủ đứng khắc hoa cũng bằng gỗ lim. Sảnh chính tuy nhỏ, nhưng vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Những vật dụng bằng gỗ lim này cũng đều là đồ cưới mà Thẩm Nhu mang tới.

Thẩm gia dù không tính giàu có, nhưng của hồi môn mà Thẩm gia cho nữ nhi đã là phong phú nhất trong thôn Thủy Vân, trừ trọn bộ vật dụng trong nhà, quần áo chăn đệm một chút đồ trang sức, còn có hai mươi lượng bạc của hồi môn. Đồ gia dụng làm Của hồi môn đều là từ gỗ lim thượng hạng chế thành.

Nói về gia cảnh của Thẩm gia , Thẩm phụ là đứng thứ hai trong nhà, là một thầy dạy chữ.

Thẩm đại bá là một thầy lang, Thẩm tam thúc* là thợ mộc.

(*Đại bá: bác cả. Tam thúc: chú ba.)

Những đồ gia dụng này, đều là người nhà họ Thẩm đi trên núi tìm gỗ lim, để Thẩm tam thúc đóng thành.

Phía trên tủ đứng còn được đặt một bình hoa bằng gốm sứ, trong bình cắm một cành cúc dại. Đây là hoa mà Thẩm Nhu hái, vì hôm qua biết được tin Thôi Lạc Thư trở về. Thẩm Nhu nhìn hoa cúc dại, rồi chuyển hướng, ngồi vào trước bàn cơm.

Bữa sáng của Thôi gia hôm nay rất là phong phú. Cháo gạo tẻ nấu nhừ thơm ngọt mềm mại. Còn có bánh bao làm bằng bột mì, bánh bao nhân thịt thái chỉ, vừa ngon vừa dinh dưỡng, còn có bánh trứng rắc hành, mùi thơm ngào ngạt. Ngoài ra, đồ ăn kèm còn có tương đậu và dưa muối.

Tất cả đều là Thẩm Nhu làm ra, ngay cả thức nhắm đều là dưa muối nàng làm.

Biết được Thôi Lạc Thư sáng nay sẽ trở về, sáng sớm nàng đã giường bắt đầu bận rộn, ai ngờ hắn lại mang về một cô nương.

Sau khi Thẩm Nhu ngồi xuống, nàng múc cho mình một chén cháo gạo tẻ, cũng không đợi người nhà họ Thôi đã bắt đầu ăn.

Đời trước nàng bị người nhà họ Thôi lừa gạt mà đồng ý Mục Tú Kiều vào cửa, khi đó tâm tư hoảng hốt, làm sao còn có khẩu vị, một miếng cháo gạo cũng không ăn, kiếm cớ là thân thể khó chịu, rồi trở về phòng khóc.

Hiện tại nàng không muốn bạc đãi thân thể của mình.

Người nhà họ Thôi theo sau nàng vào sảnh chính, đã thấy Thẩm Nhu thất hồn lạc phách bưng lấy một bát cháo gạo tẻ mà ăn.

Mẫu tử Diêu Trang Thanh thấy Thẩm Nhu đã bắt đầu ăn, hơi có chút bất mãn, nhưng thấy dáng vẻ nàng thất hồn lạc phách, nghĩ đến cũng là thật sự quá đau lòng, bằng không thì ngay cả quy củ cũng sẽ không quên như vậy.

Diêu Trang Thanh không nói lời nào, Thôi Văn Lan lập tức nhảy ra tức giận nói, "Tẩu tẩu, ngươi còn có hiểu quy củ hay không? Trưởng bối và chúng ta còn chưa lên bàn, ngươi sao dám ăn trước? Vì sao không bới cơm hết cho chúng ta rồi mới ăn? Thật sự là ích kỷ, chỉ lo mình ăn."

Lúc Thẩm Nhu ở Thôi gia, ngoài mặt Diêu Trang Thanh đối xử với nàng vô cùng tốt, nhưng dù sao cũng là phận làm tức phụ, phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, chăm sóc em chồng còn nhỏ đều là trách nhiệm của nàng. Ngày thường nấu cơm, nấu đồ ăn giặt quần áo đều là Thẩm Nhu lo liệu, mỗi lần lúc ăn cơm, càng là phải đem cơm canh của mọi người múc xong mang lên trước tiên rồi mới được ăn.

"Ta..." Thẩm Nhu giống như tiểu cô mắng cực kì đau lòng, ngay cả đuôi mắt cũng càng trở nên đỏ, khuôn mặt nàng ngại ngùng giống như hoa hải đường, khóe mắt đỏ càng làm cho nàng thêm mấy phần kiều diễm.

Thôi Văn Lan tức giận hận không thể đi lên cào rách mặt Thẩm Nhu.

Thẩm Nhu rất rõ ràng, ở trước mặt Diêu Trang Thanh, nàng không thể lộ ra chân tướng gì. Chí ít trước mắt, nàng cần mượn cơ hội này, hòa ly với Thôi Lạc Thư, trước rời khỏi Thôi gia.

Nơi này khác Tiên Hư Giới, thế giới này không cách nào tu luyện, hiện tại nàng cũng chỉ là thân xác phàm trần, hết thảy đều không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Với lại Diêu thị quá khôn khéo, tâm tư cẩn thận, chỉ bằng chút bất mãn này, còn không cách nào rời Thôi gia. Nếu không để Diêu thị nhìn ra cái gì, sợ là sẽ tính cách đối phó cả nàng và Thẩm gia mất.

Một đời này, nàng không cho phép Diêu thị tổn thương mảy may người nhà. Mà thời cơ để nàng rời đi, phải trông cậy vào tiểu cô đanh đá này. Nàng hiểu rất rõ người nhà họ Thôi, hiểu rõ Thôi Văn Lan.

Thôi Văn Lan keo kiệt tham tài lại ích kỷ. Mà từ lúc Thôi Lạc Thư thi đỗ, Thôi Văn Lan càng thêm xem thường trưởng tẩu như nàng, thỉnh thoảng vênh váo tự đắc trào phúng nàng không xứng với huynh trưởng của mình.

Chỉ cần bức Thôi Văn Lan động thủ, triệt để trở mặt, nàng có thể mượn cơ hội này rời Thôi gia, trở về nhà mẹ đẻ.

=====≈=====

Editor: Chuyện là nhà t đang nhận làm thêm 1 truyện mới của Mặc Linh, tác giả của những bộ Xuyên nhanh nổi tiếng như Nam thần bùng cháy lên, Boss phản diện đột kích, Boss là nữ phụ... T để giới thiệu dưới đây, mn xem hợp thì vào ủng hộ t nhé 🥰

Truyện: Chào mừng đến với địa ngục của ta.

【Vô hạn lưu + Không CP】

【Chỉ cần to gan, trò chơi là nhà tôi】

Ngân Tô là một người số nhọ từ bé. Sau khi bị kéo vào trò chơi sinh tồn vô hạn cô bị nhốt trong phó bản đầu tiên.

Lúc Ngân Tô đi vào trò chơi, căn bản không có cái gọi là "người chơi" mà chỉ có quái. Cuộc sống của cô chỉ xoay quanh việc đánh quái, đánh quái và đánh quái.

Ban đầu Ngân Tô còn thận trọng đánh quái. Sau đó cô mệt mỏi bắt đầu đình công cùng ch.ế.t với quái. Tiếp đó cô cứ ch.ế.t hoài ch.ế.t mãi, ch.ế.t xong tỉnh dậy lại tiếp tục đánh quái.

Sau những chuỗi ngày luân hồi sống dở chết dở, rốt cuộc cô cũng được quay trở lại quá trình của trò chơi bình thường, được gặp những người chơi khác.

Ngân Tô mừng rơi nước mắt khi cuối cùng không phải đối mặt với mỗi mình đám quái nữa. Cô quyết định sẽ làm bạn tốt với đám quái, không đánh chúng nữa.

Mọi người nhìn Ngân Tô tiện tay bóp nát con quái: Đến tro cốt cũng không còn!

Sau đó trong trò chơi có thêm một quy tắc cấm kỵ: Tránh xa Ngân Tô ra, cô ta là đồ điên!