Thẩm Nhu bị Thôi Văn Lan nói như vậy, mắt đỏ đứng dậy tựa hồ dự định đi giúp mọi người xới cơm.
Mục Tú Kiều thấy thế, vội nói: "Tỷ tỷ dù sao cũng là chủ tử trong nhà, làm sao có thể làm loại chuyện này, Văn Lan chớ nên trách tỷ tỷ, là ta không tốt, chọc tỷ tỷ đau lòng, với lại ta mang theo nha hoàn bà tử đến, truyền cho các nàng tiến đến hầu hạ là được, tỷ tỷ nhanh ngồi xuống ăn đi."
Nàng cần Thẩm Nhu mau chóng đồng ý nàng vào cửa, tự nhiên muốn dỗ dành vị chính thê có tâm tư gì đều viết ở trên mặt này của Thôi gia. Nàng đã cùng Lạc Thư về Thủy Vân thôn, không được để xảy ra bất cứ sai xót nào.
Bởi vậy nếu Thẩm Nhu không đồng ý nàng vào cửa, nàng không chỉ trở thành trò cười trong Thủy Vân thôn, sẽ còn biến thành đề tài câu chuyện để mấy quý nữ trong kinh thành cả ngày nghị luận.
Thẩm Nhu lúc này mới lại cúi đầu ngồi trở lại vị trí của mình.
Mục Tú Kiều ra bên ngoài kêu nha hoàn bà tử tiến đến. Nha hoàn tên Hạnh Nhi, là nha hoàn bên người Mục Tú Kiều, khuôn mặt tròn tròn, có chút béo. Bà tử là người nhìn khá nghiêm khắc, ăn nói hà khắc, họ Triệu, Mục Tú Kiều gọi nàng Triệu ma ma.
Triệu ma ma là nhũ mẫu của mẫu thân Mục Tú Kiều, từ nhỏ nhìn Mục Tú Kiều lớn lên, lo lắng nàng tới chỗ thâm sơn cùng cốc này sẽ chịu thiệt thòi, nên theo tới.
Chờ cho nha hoàn bà tử xới cơm xong, tất cả mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn.
Thôi gia vốn còn có Thôi phụ cùng con út, nhưng Thôi phụ mang theo con trai út đi nhà thân thích ăn tiệc mừng, mất hai ba ngày, hôm nay đại khái có thể trở về.
Mục Tú Kiều nếm miếng bánh trứng gà rán hành mà triệu ma ma gắp cho nàng ta, ăn rất ngon. Khó có được thôn cô này còn có tay nghề như vậy, đợi nàng gả đến Thôi gia, để thôn cô nàng ngày ngày nấu cơm cũng rất tốt.
Mục Tú Kiều ăn bánh trứng rán hành, nhìn chằm chằm khuôn mặt trơn bóng như ngọc của Thẩm Nhu mà nghĩ linh tinh, chăm chú nhìn thêm, trong nội tâm nàng có chút ghen ghét.
Lúc trước nàng thổ lộ với Thôi Lạc Thư, hắn nói cho nàng trong nhà đã có nương tử. Nhưng nàng thích, khăng khăng muốn cùng với Thôi Lạc Thư, Các lão chỉ hi vọng Thôi Lạc Thư có thể trở về bỏ vợ cưới nàng, Thôi Lạc Thư vẫn là cự tuyệt.
Cho nên Mục Tú Kiều biết Thôi Lạc Thư thích Thẩm Nhu bao nhiêu.
Thẩm Nhu đúng thật trông rất xinh đẹp. Dung mạo như vậy, ngay cả ở kinh thành, cũng là số một số hai, khó trách có thể được nam nhân thích.
Nghĩ đến một hồi còn phải dỗ dành Thẩm Nhu đồng ý nàng vào cửa. Mục Tú Kiều đè ghen ghét xuống đáy lòng, đem vòng tay dương chi bạch ngọc trên cổ tay gỡ xuống đưa cho Thẩm Nhu, mềm giọng nói ra: "Tỷ tỷ, đây là vòng tay dương chi bạch ngọc cực phẩm. Hôm nay là lần đầu ta và tỷ tỷ gặp mặt, lúc đến vội vàng, chưa chuẩn bị lễ cho tỷ tỷ, còn xin tỷ tỷ chớ có trách ta thất lễ, vòng tay dương chi bạch ngọc này, liền tặng cho tỷ tỷ làm lễ gặp mặt. Kỳ thật, lúc nhìn thấy tỷ tỷ ta đã rất thích, cũng hi vọng tỷ tỷ có thể thích ta, còn hi vọng tỷ tỷ có thể đồng ý ta cùng Lạc Lang. Tỷ tỷ yên tâm, nếu có thể làm tỷ muội với tỷ tỷ, về sau ta chắc chắn phụng dưỡng tỷ tỷ thật tốt, có bất kỳ đồ tốt nào, ta đều sẽ chia sẻ cho tỷ tỷ."
Nàng ta nói chuyện dịu dàng, lại mang theo ý cười. Chiếc vòng tay bạch ngọc kia bị nàng ta đặt trên bàn cơm, đợi Thẩm Nhu đưa tay tiếp nhận.
Mục Tú Kiều vẫn rất có lòng tin, vòng ngọc của nàng ta giống mỡ đông, oánh nhuận trắng noãn, là ngọc Dương Chi cực phẩm chân chính, giá trị mấy trăm lượng bạc ròng.
Xem như nơi này thâm sơn cùng cốc, cũng phải biết giá trị vòng ngọc này của nàng ta. Chỉ cần Thẩm Nhu bị vòng tay này mê hoặc, tiếp nhận vòng ngọc, cũng liền cho thấy nàng tiếp nhận mình vào cửa Thôi gia.
Tiền tài động nhân tâm, không ai có thể cự tuyệt sự cám dỗ của nó.
Thẩm Nhu nhìn chằm chằm vòng tay ngọc Mục Tú Kiều đưa qua, thầm nghĩ, thời cơ rời Thôi gia không phải chính là đây sao?