Chương 2: Gà mái không biết đẻ trứng

Người nhà họ Thẩm vốn còn lo lắng Thôi Lạc Thư trúng liền Tam nguyên, sợ người nhà họ Thôi lại bởi vậy có chút chướng mắt nữ nhi.

Nhưng người nhà họ Thôi trừ tiểu cô có chút vênh váo tự đắc ra thì những người khác, đặc biệt là Diêu thị, đối đãi Thẩm Nhu ngược lại càng thêm tốt.

Người nhà họ Thẩm cũng triệt để yên tâm lại.

Đợi nửa năm, Thôi Lạc Thư là vào lúc trời sang thu thì trở về.

Tính toán hắn rời nhà đã một năm.

Lúc Thôi Lạc Thư trở về, lại mang về một vị cô nương yêu kiều.

Hắn nói cô nương yêu kiều này có ân với hắn, hi vọng A Nhu thành toàn. Cô nương yêu kiều nói dù mình là quý nữ danh gia vọng tộc, nhưng sẽ không tranh vị trí chính thê với nàng, nguyện làm bình thê hầu hạ Trạng nguyên lang và nàng cả một đời.

Thẩm Nhu khi đó hoang mang lo sợ, là bà mẫu tới khuyên nàng, nói coi như để Huyện chủ kia vào cửa, cũng sẽ không thật sự xem nàng như tức phụ*, chỉ nhận duy nhất Thẩm Nhu, nhưng người kia dù sao cũng là cháu gái của các lão, lại là Huyện chủ tiên đế thân phong, nếu không đáp ứng, chỉ sợ Thôi gia sẽ có tai họa.

(*Các lão: chức quan. Tức phụ: con dâu.)

Bà mẫu thậm chí đánh chửi nhi tử mình một trận.

Rốt cuộc Thẩm Nhu bị mẹ chồng thuyết phục, tiếp nhận Mục Tú Kiều vào cửa, mang theo người nhà họ Thôi, đi theo phu quân cùng Mục Tú Kiều đi vào kinh thành.

Sau khi vào kinh thành, nàng nhìn Thôi Lạc Thư dùng kiệu lớn tám người nâng cưới Mục Tú Kiều vào cửa, nhìn hai người ân ân ái ái, cầm sắt hòa minh.

Không bao lâu, Thôi Lạc Thư cũng muốn động phòng với Thẩm Nhu đền bù lúc trước.

Nhưng mỗi lần vào lúc này, trước khi Thôi Lạc Thư vào phòng nàng, mông cũng chưa kịp ngồi nóng, nha hoàn của Mục Tú Kiều đã vội vàng hấp tấp chạy tới, thông báo cho bọn hắn Mục Tú Kiều nơi này khó chịu nơi nào không thoải mái. Thôi Lạc Thư cũng chỉ có thể áy náy nhìn nàng, sau đó đi theo nha hoàn đến phòng của Mục Tú Kiều, mà nàng lại ngây ngây dại dại chờ đợi cả đêm trong phòng.

Mục Tú Kiều dùng nguyên nhân này ngăn cản Thôi Lạc Thư và Thẩm Nhu viên phòng.

Bởi vậy, dù nàng gả cho Thôi Lạc Thư bốn năm, vẫn chưa thể viên phòng với hắn, tự nhiên không có khả năng có con.

Mà Mục Tú Kiều đã sinh hạ nữ nhi.

Sau mấy năm, Thôi Lạc Thư vẫn muốn tìm cơ hội viên phòng với nàng, nhưng không biết có phải bởi vì nàng luôn lo liệu việc nhà hay không, tâm tư hậm hực, cho nên dung mạo dần dần trở nên tiều tụy, dáng người khô gầy, không còn kiều diễm động lòng người, dáng người ôn nhu giống như trước.

Thấy dáng vẻ nàng như vậy, Thôi Lạc Thư cũng không nói đến chuyện viên phòng nữa.

Đám quý nữ kinh thành cũng hầu như là trào phúng sau lưng nàng chiếm vị trí chính thê của trạng nguyên lang, là con gà mái không biết đẻ trứng.

Bà mẫu lúc này vẫn che chở nàng.

Thẩm Nhu cảm kích bà mẫu, đến cùng bỏ ý nghĩ muốn mang thai con cái, chuyên tâm vì Thôi phủ lo liệu việc nhà.

Nhưng đến cùng vẫn là uất ức trong lòng, thân thể càng không tốt, luôn luôn triền miên giường bệnh, không đến ba mươi tuổi, nàng liền buông tay nhân gian, mà khi đó, Thôi Lạc Thư đã là quan tam phẩm.

Sau khi Thẩm Nhu chết, nàng cũng không có vào luân hồi, hồn phách phiêu đãng trong Thôi gia.

Nàng trông thấy bà mẫu và phu quân trạng nguyên còn có Mục Tú Kiều cùng nhau đập nát thi cốt nàng ra, máu thịt be bét, xương vỡ thịt vụn nằm trong quan tài gỗ.

Đợi đến sau đó hạ táng thi cốt nàng ở trong mộ tổ của Thôi gia.

Trở lại Thôi phủ, bà mẫu cho lui bọn nha hoàn, nói cho Thôi Lạc Thư và Mục Tú Kiều, "Bây giờ cuối cùng nàng ta cũng chết rồi, ngày sau hai người các ngươi có thể sống an tâm thoải mái. Thôi gia chúng ta sẽ chỉ càng ngày càng vượng, về sau Lạc Thư ngươi sẽ trở thành người quyền khuynh triều chính. Trước đó đã nói với ngươi, nàng là khí vận chi nữ, vận đạo vô cùng tốt, trước khi chết có thể mang đến vận thế nhi tử ta. Nhưng thân máu xương của nàng kia mới thật sự là cực phẩm, sau khi chết chôn ở mộ tổ của Thôi gia chúng ta, càng là có thể sử dụng máu xương của nàng tẩm bổ khí vận của thôi gia chúng ta, cho nên Thôi gia về sau còn sẽ có khí số càng lớn."

Mục Tú Kiều do dự nói, "Bà mẫu, đến cùng nàng ta mới chết mới có mấy ngày, lại là chúng ta âm thầm hạ độc, vẫn là chớ có nói những lời này, tránh quấy nhiễu hồn phách của nàng, lỡ như..."

"Sợ gì, lúc còn sống nàng là cái đồ bỏ đi, sau khi chết nàng cũng vẫn không gây được sóng to gió lớn gì đâu. Nếu thật sự dám đến, ta chắc chắn trấn áp hồn phách của nàng ta, làm cho nàng vĩnh viễn không được siêu sinh." Diêu Trang Thanh cười lạnh nói, "Có thể tẩm bổ khí vận cho chúng ta Thôi gia, nàng cũng coi như chết có ý nghĩa."

Thôi Lạc Thư một mực chưa từng nhiều lời, cuối cùng chỉ trầm thấp thở dài một tiếng.

Thẩm Nhu chảy ra huyết lệ, hóa ra nàng không phải chết bệnh.

Thì ra dung mạo của nàng cũng không phải bởi vì lo liệu việc nhà quá mức mệt nhọc mới trở nên xấu xí.

Là các nàng vẫn âm thầm hạ độc mình.

Thẩm Nhu hận không thể nhào tới xé nát bọn họ, lại không cách nào chạm vào được.

Diêu Trang Thanh lúc này lại để cho con trai lui ra khỏi phòng, sau đó nói cho Mục Tú Kiều, "Lạc Thư đến cùng cũng mềm lòng, cũng là có mấy phần chân tình đối với nàng, may mắn ngươi một mực cản trở bọn họ viên phòng, nếu không nàng có đứa bé của Lạc Thư, chỉ sợ Lạc Thư còn không nỡ để cho nàng chết. Hiện tại nàng cũng đã chết, ta cũng sẽ không để cho Lạc Thư nạp thϊếp, sẽ không để cho những nữ nhân khác làm trong phủ làm chướng khí mù mịt, chỉ cần phu thê các ngươi cầm sắt hòa minh, vì Thôi gia khai chi tán diệp, chính là tâm nguyện lớn nhất của ta."

Sau khi Mục Tú Kiều nghe xong, thẹn thùng nói: "Đa tạ bà mẫu, ngày sau ta nhất định phụng dưỡng bà mẫu, chiếu cố phu quân."

"Mặt khác còn có một việc ta phân phó ngươi đi làm." Diêu Trang Thanh nhìn về phía song cửa sổ bên ngoài, "Nàng đã hạ táng, ngươi phái người đi đưa người nhà Thẩm gia về thôn Thủy Vân, nhớ phải "Hậu đãi" người nhà Thẩm gia cho tốt, cho bọn họ đủ Bạc, để bọn hắn có thể ở thôn Thủy Vân sống cuộc sống thoải mái."

Mục Tú Kiều lại lập tức nghe hiểu ý của bà mẫu.

Thẩm Nhu cũng đã hiểu Diêu Trang Thanh ác độc.

Thẩm Nhu cảm thấy đau xé tâm can, nàng muốn nhào tới xé Diêu Trang Thanh, nhưng lại trực tiếp xuyên qua thân thể của bà ta.

Nàng tâm loạn như ma, lại phiêu đãng muốn đi báo tin cho Thẩm gia còn đang ở Thôi phủ, nhưng mặc cho nàng la to, người Thẩm gia cũng không cách nào nghe được tiếng của nàng.

Mục Tú Kiều mang theo vạn lượng ngân phiếu tới, nói cho người nhà họ Thẩm, "Tỷ tỷ những năm này một mực vì Thôi gia lo liệu việc nhà, ta cùng phu quân đều rất kính trọng tỷ tỷ. Tỷ tỷ chết bệnh, không yên tâm nhất cũng hẳn là các ngươi, đây là một vạn lượng ngân phiếu, nếu như tỷ tỷ vẫn còn, nhất định cũng là hi vọng nhìn thấy các ngươi có thể được sống cuộc sống tốt."

Thẩm phụ trực tiếp cự tuyệt một vạn lượng ngân phiếu này, sau khi tế bái con gái, Thẩm phụ mang theo người nhà họ Thẩm đau lòng gần chết trở về thôn Thủy Vân.

Nhưng mà Thẩm gia trở về không bao lâu, người khắp kinh thành đều biết Mục Tú Kiều đại nghĩa, coi như Thẩm thị dù không sinh được con cái cũng không chịu nhường lại vị trí chính thể kia đã bệnh chết rồi, Thôi gia còn nguyện ý hậu đãi người nhà họ Thẩm, cho bọn hắn một vạn lượng ngân phiếu.

Những lời này tự nhiên cũng truyền đến trong tai cường đạo*, tiền tài động nhân tâm, những cường đạo này vì tiền bạc tiến về thôn Thủy Vân, lại không tìm được vạn lượng ngân phiếu này, vì bức bách người Thẩm gia nói ra tung tích của ngân phiếu, cường đạo sát hại cả nhà Thẩm gia.

(*Cường đạo: cướp.)

Tâm địa thật ác độc, cố ý làm cho tất cả mọi người đều biết Thẩm gia vừa có được một số tiền lớn, dẫn tới tặc nhân vì tham tiền sát hại tất cả người nhà họ Thẩm.

Thẩm Nhu khi đó tuyệt vọng nghĩ, nếu quả thật có kiếp sau, ước nguyện duy nhất đời này của nàng là không còn ngu xuẩn vô tri lương thiện nhu nhược, không còn bị những người này lừa gạt hạ độc chết, nàng nhất định phải lấy máu trả bằng máu, để bọn hắn đền mạng.

Sau đó mấy chục năm, Thẩm Nhu lúc nào cũng còn nghĩ chuyện báo thù, nhưng mà nàng không cách nào báo thù, thậm chí trơ mắt nhìn xem một nhà kẻ thù phú khả địch quốc, quyền thế ngập trời, được vạn người kính ngưỡng.

Về sau, Thẩm Nhu rốt cục vào Luân Hồi, nàng không nhìn thấy những người này cuối cùng là thọ hết chết già hay là sẽ bị báo ứng. Nàng toại nguyện có kiếp sau, lại không còn là A Nhu của thôn Thủy Vân, nàng trở thành một đứa bé của Tiên Hư giới, cũng được người nhà lấy tên Thẩm Nhu.

Thế giới này hoàn toàn khác biệt với thế giới đời trước, phàm nhân có thể tu luyện.

Thẩm Nhu từ khi còn bé bắt đầu tu hành, trở thành một y tu luyện chế đan dược.

Đảo mắt mấy trăm năm, nàng cũng thành y tu nổi danh của Tiên Hư giới, đan dược nàng luyện chế ra tất cả đều là cực phẩm.

Ngay khi A Nhu dần dần quên mất chuyện cũ trước kia.

Không nghĩ tới vừa mở mắt, nàng lại thấy được những người này.

Trước mắt giờ khắc này, là sau khi Thôi Lạc Thư trở thành trạng nguyên lang thì mang theo Mục Tú Kiều về thôn Thủy Vân. Người nhà họ Thôi cùng nhau khuyên nàng tiếp nhận Mục Tú Kiều trở thành bình thê.

Tay Thẩm Nhu nắm chặt thành quyền rồi chậm rãi buông ra.

Nàng không rõ đời trước Diêu Trang Thanh từ đâu biết được nàng là khí vận chi nữ, cũng không biết khí vận chi nữ đến cùng là cái thứ gì, nàng chỉ biết cái gia đình này, vì những mệnh cách hư vô mờ mịt kia hại chết nàng, lại hại cả nhà của nàng, nàng rốt cục có cơ hội báo thù.

Trong Tiên Hư Giới, phụ mẫu của nàng đều chỉ là phàm nhân, đã thọ hết chết già, chỉ còn một mình nàng, cho nên nàng đối với Tiên Hư Giới cũng không lưu luyến.

Thẩm Nhu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía mấy người trước mắt, trừ ba người này, còn có tiểu cô Thôi Văn Lan cũng ở đây.

Đời trước nàng cũng không biết Thôi Lạc Thư cùng Mục Tú Kiều đã trở về trong đêm qua. Sáng nay ngủ dậy, nàng vừa làm xong điểm tâm đã bị Diêu Trang Thanh và tiểu cô Thôi Văn Lan kéo đến nhà chính, ấn nàng ngồi xuống, sau đó Thôi Lạc Thư mang theo Mục Tú Kiều đi vào nhà chính, lừa gạt nói với nàng những lời kia.

"A Nhu, ngươi chớ có sợ, hết thảy đều có nương thay ngươi làm chủ, coi như nàng vào cửa, nương cũng sẽ không thật sự xem nàng làm tức phụ, nương chỉ có tức phụ là ngươi, nương cũng chỉ thích ngươi mà thôi. Nhưng nàng dù sao cũng là cháu gái của các lão, lại là huyện chủ mà tiên đế đã phong, nếu là không đồng ý, ta chỉ sợ Lạc Thư ngày sau trở lại kinh thành làm quan cũng sẽ bị liên luỵ... Ai, nói cho cùng vẫn là Lạc Thư không tốt."

Lúc này, người nói chuyện chính là Thôi mẫu Diêu Trang Thanh, cũng nói ra lời nói giống đời trước.