Một thời gian sau khi mạt thế bùng nổ, chính phủ tại các tỉnh đã xây dựng căn cứ cho người sống sót.
Ban đầu vật tư được phân phát theo đầu người, sau đó lại phát hiện ra trong đầu tang thi tồn tại một loại tinh hạch có thể trợ giúp các dị năng giả thăng cấp dị năng, hơn nữa vật tư trở nên khan hiếm, các căn cứ bắt đầu treo thưởng nhiệm vụ, dùng tinh hạch để đổi lấy vật tư.
Kiếp trước Bạch San tuy rằng thức tỉnh được dị năng tốc độ, nhưng ở mạt thế lòng người khó dò, tang thi chạy khắp mọi nơi, dị năng của cô chỉ có chút tác dụng ở thời kỳ đầu. Sau này tốc độ tang thi tăng lên, dị năng của cô trở nên khá vô dụng, hơn nữa cô không dám gϊếŧ tang thi, không lấy được tinh hạch, không thể thăng cấp dị năng, bị căn cứ trực tiếp xem là một dị năng giả vô dụng.
Mặc dù là một dị năng giả, cuộc sống trôi qua còn không bằng Hà Lạc Lạc được cô bảo vệ.
Cô ta biết Hà Lạc Lạc thích nghe những lời ngon ngọt vậy nên mỗi ngày đều theo sau Hà Lạc Lạc cúi đầu hạ mình, nịnh nọt tâng bốc. Thời gian lâu dần, cũng có thể lấy được một ít tinh hạch và vật tư từ chỗ Hà Lạc Lạc mà cô đưa cho.
Dựa vào chút đồ này, cũng xem như sống an an ổn ổn. Ít nhất thì đến khi cô chết, Bạch San vẫn còn sống tốt.
Nghĩ đến đây, Ngu Vãn cười tự giễu. Nhìn đi, người dựa dẫm vào cô đều sống tốt, trái lại cô bị chính người dựa vào mình hại chết một cách uất ức.
"Ngu Vãn!! Cậu thất thần cái gì? Còn không mau tới đây cứu tớ!!" Bạch San còn đang đập cửa kính la hét.
Ngu Vãn lãnh đạm nói: "Dựa vào cái gì?"
Bạch San sửng sốt, lập tức tức giận hét:
"Cái gì mà dựa vào cái gì? Mày có năng lực cứu được tao, vì sao không thể tốt bụng chút?”
Ngu Vãn hờ hững nhìn cô ta một cái, không muốn nói chuyện dong dài với đứa ngu kiếp trước dựa vào mình sống tốt, nhấc chân bước đi.
Bạch San thấy cô muốn đi thật liền vội vàng thay đổi ngữ khí: “Ngu Vãn, cầu xin cậu đừng đi, tớ có thể cho cậu tiền.”
Tiền? Ngu Vãn giễu cợt, tiền ở mạt thế chính là … thứ vô dụng nhất.
Không đúng, cũng không thể nói như vậy được. Ngu Vãn lấy tay gãi gãi cằm, ít nhất còn có thể dùng để chùi đuýt.
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Bạch San thấy cô thực sự bỏ đi, tức giận dậm chân. Liếc mắt nhìn con đường đã bị Ngu Vãn quét sạch, đến một con tang thi cũng không còn.
Cô nghĩ một hồi, bỏ chút đồ ăn đồ uống vào trong túi xách, cầm theo con dao thái, cắn chặt răng mở cửa xuống lầu, đuổi theo hướng đi của Ngu Vãn.
Ngu Vãn khiêng thanh sắt trên vai, có tang thi lại gần liền cho một gậy, cực kỳ tự do.
Rất nhanh cô tìm được cửa hàng bán thanh Đường đao kiếp trước: Cửa hàng vũ khí Giang thị.
Cô nhớ rõ lúc ấy cô còn phỉ nhổ qua tên của cửa hàng này, còn sợ vũ khí trong này không bền, dùng hai ba lần lại phải đổi, không ngờ rằng thanh Đường đao ở trong cửa hàng tiện tay lấy càng dùng càng sắc bén, vô cùng thuận tay.
Đây cũng là lý do vì sao cô nhất định phải tìm lại thanh Đường đao này lần nữa.
Ngu Vãn bước vào trong cửa hàng vũ khí Giang thị. Trên sàn nằm vài thi thể tang thi, chắc là ông chủ và nhân viên của cửa hàng.
Cô vòng qua bọn họ, đi thẳng đến chiếc hộp mài màu đỏ đằng sau quầy. Kiếp trước, thanh Đường đao nằm trong chiếc hộp này.
"Leng keng ~" Ngu Vãn mở hộp ra. Quả nhiên, nằm lẳng lặng trong hộp chính là thanh Đường đao đã làm bạn với cô một năm, chứng kiến sự trưởng thành của cô trong mạt thế.
Cô đưa tay cầm lấy cán đao, nhấc ra khỏi hộp, cảm giác quen thuộc trong tay. Lưỡi đao dài chừng 70cm, phát ra ánh sáng lạnh.
Ngu Vãn tùy ý vung hai cái, sau khi tìm về được cảm giác sử dụng Đường đao trước đây, liền tùy ý vứt bỏ thanh sắt trong tay, thuần thục gắt Đường đao lên bên hông.
Lấy lại được vũ khí kiếp trước, Ngu Vãn trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô thật sự sợ sẽ có người vô tình xông vào rồi mang Đường đao đi mất.
Ngu Vãn vừa ra khỏi cửa hàng vũ khí, liền thấy Bạch San vừa chạy về hướng cô vừa quay đầu nhìn lại phía sau, lúc thấy được Ngu Vãn liền hét lớn: "Ngu Vãn, cứu tớ với!"
Sau lưng cô ta xuất hiện một số tang thi, tất cả đều là bị Bạch San thu hút đến.
Ngu Vãn chỉ cảm thấy Bạch San thật ngu ngốc, nhưng cũng không có ác cảm gì với cô ấy. Dù sao Bạch San dựa vào Hà Lạc Lạc chiếm một ít đồ vật cô mang về, nhưng cũng không có gây ra bất kỳ tổn hại thực tế nào với cô.
Lập tức, cô rút ra Đường đao vừa lấy được, vung về đám tang thi phía sau Bạch San. Lưỡi đao trong không trung ẩn hiện bạch quang, một đao hạ xuống, đầu tang thi liền bay lên. Dòng máu đen đỏ văng đầy đất, lưỡi đao lại sạch bóng không một vết máu.
Ngu Vãn thỏa mãn búng một cái lên thân đao, một lần nữa cắm lại vào vỏ đao, tiếp tục đi về phía cửa hàng quần áo.
Bạch San thấy vậy muốn đi theo sau.
"Đừng đi theo tôi. Nếu bước thêm một bước theo tôi, cô sẽ giống với bọn họ." Ngu Vãn chỉ vào tang thi đầu thân tách rời nằm trên mặt đất cảnh cáo.
Bạch San không tin Ngu Vãn sẽ động thủ với mình, bĩu môi khinh thường dùng hành động thể hiện bản thân vẫn muốn đi theo. Một giây sau, chỉ thấy Bạch San kêu thảm bay ra ngoài.
Là Ngu Vãn cho cô ta một cước, Bạch San ôm bụng co quắp trên mặt đất, nhìn thân ảnh Ngu Vãn càng ngày càng xa, trong lòng có chút oán hận.