Chương 24: bệnh viện

Trời vừa hửng sáng, mấy người liền tỉnh lại, Ngu Vãn vốn định làm cho mọi người một bữa sáng phong phú, nhưng Trịnh Dương và Châu Nam lại thúc giục cô đi thu thập vật tư, còn nói chưa từng thấy dị năng giả Không Gian Hệ thu thập vật tư như thế nào.

Ngu Vãn bất đắc dĩ, đành phải lấy một ít cơm nắm ra đưa cho bọn hắn giải quyết bữa sáng đơn giản, sau đó đi ra ngoài thu xe vào không gian, đã bị Trịnh Dương lôi vào xem từng cửa tiệm.

Con đường này hầu như đều là bán lương thực, mọi người nhìn thấy Ngu Vãn vào một tiệm liền vung nhẹ tay, trong tiệm mất hết một nửa.

"Không Gian Hệ thật lợi hại ! Hoàn toàn không sợ đói bụng." Châu Nam vuốt bụng của mình có chút hâm mộ nói.

"Chúng ta đi theo chị Vãn Vãn cũng sẽ không đói bụng! Chị Vãn Vãn, chị nhanh tới đây, chỗ này còn có cái kho hàng, bên trong có rất nhiều đồ!"

Ngu Vãn tìm theo giọng của hắn, quả nhiên có một kho hàng rất lớn, bên trong ngoài gạo bột mì dầu ăn,còn có không ít sản phẩm từ đậu, Ngu Vãn không chút khách khí lấy hơn phân nửa.

Sau khi càn quét xong con đường này, Ngu Vãn lấy ra một phần bản đồ, trước mạt thế cô đã sưu tập rất nhiều bản đồ địa phương.

Ngu Vãn đánh dấu vị trí mấy siêu thị cỡ lớn, bệnh viện và trạm xăng dầu trên bản đồ, nói với mọi người đi những chỗ này trước.

Giang Uyên bọn hắn tất nhiên không có ý kiến gì, đi theo đường trên bản đồ đến một bệnh viện.

Ngu Vãn từ không gian lấy ra vài cây thương mà cô thuận tay thu vào không gian khi đi tìm Đường đao đưa cho Châu Nam, Lâm Tuyền cùng Trịnh Dương.

Mấy người tiếp nhận liền chủ động đi tới bệnh viện, Ngu Vãn cùng Giang Uyên đi theo phía sau bọn họ.

Trước mạt thế bệnh viện đã đông người, sau khi mạt thế bệnh viện cũng trở thành một trong những nơi có nhiều tang thi nhất. . .

Mấy người Châu Nam nắm chặt trường thương trong tay bày ra tư thế chuyển bị chiến đấu.

Quả nhiên, vừa đi vào bệnh viện, liền thấy tang thi dày đặc, đông đúc

Châu Nam, Lâm Tuyền, Trịnh Dương cảm giác da đầu của mình đều có chút tê dại, nhưng lại không do dự cầm trường thương xông tới.

Ngu Vãn cùng Giang Uyên đứng ở hai bên coi chừng, đôi lúc sẽ thấy một dây leo nhỏ hiện hoặc là một đường lôi điện hạ xuống, ba người Châu Nam cũng biết là Ngu Vãn cùng Giang Uyên ở phía sau bảo vệ bọn hắn, trong lòng cũng yên ổn không ít.

Chỉ chốc lát sau, thi thể tang thi trên đất nhiều lên, máu đen và tứ chi của tang thi văng khắp nơi, mãi cho đến khi thấy ba người Châu Nam cạn kiệt sức lực, Ngu Vãn cùng Giang Uyên mới gia nhập chiến đấu, giải quyết toàn bộ tang thi còn lại.

Giang Uyên lấy khăn ướt lau tay cho Ngu Vãn, sau đó ra hiệu bảo mấy người Trịnh Dương đi tìm tinh hạch trong đầu tang thi.

Đối với chuyện tìm tinh hạch này, mấy người Châu Nam rất thích ý, dù sao tìm được rồi có thể nâng cao dị năng, tăng thực lực lên.

Giang Uyên lau tay cho Ngu Vãn xong cũng đi tìm tinh hạch, lúc Ngu Vãn cũng chuẩn bị đi tìm, bị mấy người này đồng thời cự tuyệt.

Mặc dù là mạt thế, tuy rằng Ngu Vãn thể hiện bản thân rất mạnh mẽ, nhưng nếu có thể để Ngu Vãn không đυ.ng vào tang thi buồn nôn thì không cho cô đυ.ng vào.

Ngu Vãn cũng không cự tuyệt ý tốt của bọn hắn, thừa dịp bọn hắn tìm tinh hạch đi thu toàn bộ thuốc ở tầng một bệnh viện.

Rất nhanh, mấy người Giang Uyên tìm hết toàn bộ tinh hạch trong đầu tang thi, đồng thời Ngu Vãn cũng thu xong vật tư ở lầu một.

Mấy người liền đưa ánh mắt nhìn lên lầu hai.

Trước khi lên lầu hai, Ngu Vãn cầm mấy bình pha loãng nước linh tuyền cho bọn hắn bổ sung thể lực, đồng thời cũng muốn tìm một cơ hội cho bọn hắn uống nước linh tuyền rửa tủy tăng cường thể chất.

Sau khi bổ sung thể lực, ba người Châu Nam đồng thời dẫn đầu đi ở phía trước, Ngu Vãn cùng Giang Uyên như cũ đi theo phía sau cho bọn hắn áp trận.

Mới vừa bước lên lầu hai, đã thấy một đám tang thi tư thế quái dị hướng về phía bọn hắn nhào tới.

Châu Nam ba người vội vàng cầm thương xông tới, trải qua chiến đấu hăng hái ở lầu một, Châu Nam bọn hắn đối phó tang thi ở lầu hai càng thêm điêu luyện.

Ngu Vãn cùng Giang Uyên hầu như không ra tay, tang thi cũng đã bị ba người Châu Nam giải quyết, đương nhiên, ba người cũng mệt mỏi không chịu được, mặc kệ trên mặt đất bẩn đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển.