Ngày tận thế đầu tiên kết thúc với những tiếng la hét và kêu cứu. Cảnh sát đã cố gắng hết sức, nhưng tang thi vẫn tràn ngập ở khắp mọi nơi. Mỗi một khẩu súng lục chỉ có sáu viên đạn, làm sao họ có thể đối phó với đám tang thi vô tận? Tuyến phòng thủ cơ bản của quần chúng đã sụp đổ, hotsearch cũng đã đổi thành 2 màu đen trắng, hai mươi mục đầu tiên đều là mặc niệm và thê lương.
Khi ánh nắng hoàn toàn biến mất, tiếng động ngoài cửa sổ cũng dần dần lắng xuống, thỉnh thoảng có những con chim cất tiếng hót líu lo trong bầu trời đêm tĩnh mịch này, cảm giác vẫn còn có chút yên bình.
Trên đường phố không có lấy một người sống, khi Hoắc Ảnh Thanh và Chu Túy Phong ngồi trên cửa sổ nhìn ra ngoài, những bóng dáng đang lê lết thân mình trong vô định trên đường đều là những tang thi đã không còn sức sống.
Nhóm nghiệp vụ vốn đã rất hoảng loạn, từ mười hai giờ sáng đến bảy giờ rưỡi tối, tin nhắn liên tục tràn ngập trên màn hình, Chu Túy Phong sợ bỏ lỡ một số thông tin quan trọng nào đó, nên anh ngồi nhìn chằm chằm điện thoại mấy tiếng đồng hồ. Ngay cả người phụ trách ngồi bên cửa sổ quan sát động tĩnh bên ngoài- Hoắc Ảnh Thanh cũng không nhịn được nữa lấy thuốc nhỏ mắt từ hộp thuốc ra, đưa cho Chu Túy Phong, nói: “Dùng tiết kiệm một chút."
"Không cần, cái này so với lúc tôi chơi Rừng Nguyên Thần phải đi tìm 76 con Lannaros vẫn còn kém xa." Chu Túy Phong xua tay, sau đó báo cáo tình hình mới nhất trong nhóm: "Ban nghiệp vụ nói rằng sẽ đi phát cho từng hộ một, bây giờ đang đến hộ ở Tòa nhà 1.”
"Tòa 1 đến toà 7 đều là biệt thự đúng không?" Hoắc Ảnh Thanh quay lại cửa sổ, cầm ống nhòm lên, tìm kiếm trên con đường của tiểu khu một lúc, rất nhanh cô đã tìm thấy bóng dáng một người đàn ông mặc đồng phục an ninh đang đi dọc theo bức tường thông qua ánh đèn đường, từng chút từng chút một di chuyển về hướng Tòa 1, nhưng Hoắc Ảnh Thanh có thể thấy nhìn thấy rất rõ ràng, người đàn ông này không hề có gì trong tay cả.
Anh ta chắc chắn không phải đến để phát vật tư.
Hoắc Anh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chu Túy Phong, thêm tôi vào nhóm đi.”
Tiểu khu mới được thành lập, trong nhóm cũng không có nhiều người, chỉ có khoảng một trăm người. Dòng thông báo Chu Túy Phong thêm Hoắc Ảnh Thanh vào nhóm rất nhanh đã bị tin nhắn của những chủ hộ khác đẩy lên trên, không ít người đang thúc giục ban nghiệp vụ sao mãi còn chưa thấy đưa vật tư đến.
Lúc này, người đàn ông kia cũng tránh được toàn bộ lũ zombie và gõ cửa Tòa 1. Người mở cửa là một người đàn ông đã ngoài 60 tuổi. Họ còn chưa trao đổi được vài lời thì người đàn ông đã đẩy ông lão vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Một lúc sau, khi thấy người đàn ông đó không có đi ra khỏi biệt thự mà đi lên tầng hai của biệt thự rồi kéo rèm lại, Hoắc Ảnh Thanh đại khái đã đoán được có chuyện gì đã xảy ra trong biệt thự đó. Cô mở nhóm WeChat và gửi tin nhắn sau khi nhóm đã trở nên im lặng hơn:
[Triều Vương Long tiểu thư điên cuồng làm luận văn: @Giám đốc Trần ban quản lý nghiệp vụ tiểu khu Liffa, xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thấy anh vào tòa 1 rồi không đi ra nữa, chẳng lẽ thấy người ta ở trong biệt thự, muốn tận hưởng cùng không đi nữa sao? 】
Cả nhóm im lặng ba bốn giây, ngay sau đó liền có người lên tiếng: [8-1201: Tôi nhớ chủ nhà toà 1 là hai người già đã nghỉ hưu, ban nghiệp vụ không phải cảm thấy họ dễ bắt nạt nên chiếm luôn nhà của họ đấy chứ? 】
[8-702: Đúng vậy, nhà của quản lý đã được sửa thành phòng hoạt động, bình thường đều ở phòng bảo vệ, họ không có nơi nào để ở mà. 】
[9-302: Chủ nhà Tòa 1 có đó không? Có thể trả lời 1 câu không? 】
Căn hộ mà Hoắc Ảnh Thanh thuê là toàn bộ tầng 21 của tòa 9. Tiểu khu chỉ có toà 8 và toà 9 là nhà cao tầng, sau khi nhìn thấy tin nhắn cô gửi, nhiều người đều tập trung bên cửa sổ và nhìn chằm chằm vào tòa 1 đã kéo rèm lại, có nhiều người trong nhóm còn liên tục tag chủ hộ toà 1 và quản lý nghiệp vụ, để họ có thể nói 1 câu vào nhóm.
Đột nhiên, Chu Trúc Phong đang uống nước bỗng sặc 1 tiếng, ho liền vài cái, đọc từng chữ một dòng tin nhắn mới nhất trong nhóm nghiệp vụ:
[ San San 8-502: Cô Long, quản lý nghiệp vụ cũng là người, chủ hộ toà 1 mời họ vào uống nước cũng không vấn đề gì, mọi người phải thông cảm lẫn nhau chứ, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, trong lúc khủng hoảng này, mọi người phải đoàn kết yêu thương nhau! (Hoa hồng) (Hoa hồng)]
Anh đã cố nhịn, nhưng vẫn cười ra tiếng: "Hahahahahahaha cô Long! Tại sao cô lại chọn cái tên này vậy?"
Hoắc Anh Thanh cúi đầu nhìn điện thoại.
Triều Vương Long điên cuồng làm luận văn, đây là cái tên mà cô của kiếp trước vẫn còn ngây thơ và hoạt bát đã đặt. Khi đó, phiền não duy nhất của cô chính là, báo cáo đề tài của cô bị trả về đến sáu lần.
Bên tai, Chu Túy Phong liên tục cười nhạo khiến cho Hoắc Ảnh Thanh không chút do dự lấy tên trên mạng của anh ra, đặt thẳng trước mặt anh: "Hoàng Ân Nương cô ấy đẩy xe bò, anh cho rằng tên của anh tốt hơn của tôi sao?"
"Tên của tôi là chiều hướng tích cực, còn tốt hơn nhiều so với điên cuồng bạo lực của cô. Đúng là không hiểu phong tình gì cả."
Chu Túy Phong lẩm bẩm 1 tiếng, rồi lại cúi đầu xem tin nhắn trong nhóm.
Nhiều người tán dương ý tốt của San San, và tất nhiên cũng có một số chủ hộ cảnh giác liên tục tag @Hai người già ở Tòa 1. Phải hơn mười phút sau, nhóm WeChat mới có phản hồi:
[Tòa 1: Xin lỗi, vừa rồi tôi không để ý điện thoại. Ngoài kia quá nguy hiểm, nên chúng tôi đã mời quản lý vào nhà và ở lại đây. Mọi người đừng lo lắng, ban nghiệp vụ sẽ tìm cơ hội ra ngoài đưa vật tư cho mọi người. 】
[San San 8-502: Chú thật là tốt bụng. Nếu như có gì cần giúp đỡ, chú có thể nói trong nhóm 1 tiếng, mọi người sẽ giúp đỡ. 】
Thấy người tên San San bày tỏ vội vàng sẵn lòng muốn lao tới giúp đỡ người khác, Hoắc Anh Thanh dường như lại nhìn thấy bóng dáng Hoắc Phong, người luôn thay cô quyết định tất cả mọi chuyện, ánh mắt không khỏi trở nên lạnh lùng, nhưng điều khiến cô cảm thấy khó chịu hơn chính là, lời phát ngôn của chủ hộ tòa số 1 đó.
"Chu Túy Phong, chủ hộ ở tòa 1 tuổi cũng không còn trẻ phải không?" Cô hỏi.
Chu Túy Phong cẩn thận nhớ lại một chút rồi trả lời: "Lần trước hình như tôi đã nhìn thấy qua rồi, tóc cũng bạc, phải ngoài bảy mươi rồi."
"Một người già trên bảy mươi tuổi có thể gõ và gửi tin nhắn WeChat không?" Hoắc Ảnh Thanh lại chỉ vào bốn chữ "anh chàng quản lý" trong tin nhắn và nói với giọng nghiêm túc: "Mà những người lớn tuổi thường thích dùng mã năm nét, cái lỗi sai này rõ ràng là được gõ bằng bàn phím 26 chữ.”
Quả thực, trong thời đại thông tin phát triển chóng mặt như hiện nay, những người già bị thời gian bỏ quên thậm chí còn không dám thiết lập màn hình khóa trên điện thoại di động chứ đừng nói đến bàn phím 26 chữ khiến họ còn phải mất công đọc?
Chu Túy Phong cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, sau đó ngập ngừng nói: “Cô đang nói là người của ban nghiệp vụ đó, hoặc là có người giả danh người của ban nghiệp vụ đã gϊếŧ hai người già ở tòa 1 sau đó chiếm dụng nhà của họ rồi giả dạng thành chủ hộ toà 1? Không đến mức đó chứ, mạt thế vừa mới bùng phát mà, quốc gia sớm hay muộn gì cũng sẽ ra tay giải quyết chứ.”
Anh chưa từng trải qua mạt thế, thậm chí còn chưa bao giờ bước vào nơi làm việc vì việc học tập của mình, người tệ nhất mà anh ta từng gặp phải chính là tên trộm thức ăn nhanh ở trường, làm sao anh có thể biết được bản chất con người có thể đáng sợ như thế nào trước nguy cơ sinh tồn chứ?
Hoắc Ảnh Thanh không nói gì, ánh mắt hơi cụp xuống, nhìn về phía tòa nhà 1.
Đất nước thực sự sẽ hành động để khắc phục sự hỗn loạn này, nhưng sẽ không vào trong thành phố để giải cứu người dân mà sẽ thiết lập một khu vực an toàn để người dân tự mình tìm đến đó, đây là lý do tại sao cô phải chuẩn bị con nhà xe di động của mình.
Cái thời tận thế này a, vẫn còn dài lắm.