Chương 8: Tôn trọng mạng sống của người khác

Nghe được lời của Hoắc Ảnh Thanh, giọng nói vốn đã tức giận của Trương Liên đột nhiên trở nên kích động, bà ta hét lên: "Mày, mày, sao mày có thể làm vậy! Sao mày có thể đưa tiền cho người ngoài! Anh họ của mày bởi vì mày nên mới chia tay với Nhiên Nhiên đấy!”

Đôi mắt của Chu Túy Phong đã mở to từ lâu, sự xấu hổ lan thẳng đến tai anh.

"Nhưng nam sinh này cao ráo đẹp trai, có thể nấu canh thuốc bắc, cháu và Hoắc Phong quen nhau đã lâu như vậy, anh ấy cũng chưa từng gọi cháu là em gái." Hoắc Ảnh Thanh duỗi tay, xoắn vài lọn tóc xõa xuống vai, giễu cợt: “Nam sinh người ta cũng là bảo bối trong nhà, phải nuôi cẩn thận, giống như cô nuôi Hoắc Phong vậy, không phải sao?”

Trương Liên tức giận lắp bắp: "Mày! Mày không biết xấu hổ!"

"Cô ơi, đi tích trữ vật tư đi. Những ngày tận thế sẽ không kết thúc sớm như vậy đâu."

Hoắc Ảnh Thanh để lại lời khuyên cuối cùng rồi cúp điện thoại.

Kì lạ thật đấy. Cô bắt đầu chờ mong cuộc gặp gỡ tiếp theo với cả nhà Hoắc Phong rồi đây.

Cô kéo số điện thoại của Trương Liên vào danh sách đen. Khi quay đầu lại, cô nhìn thấy ánh mắt đầy nghiêm túc của Chu Tuý Phong. Anh cầm bát thuốc bắc trong tay, nghiêm túc sửa lại lời cô vừa nói:

"Sếp, tôi là nghiên cứu sinh, không phải sinh viên đại học, hơn cô hai tuổi đấy."

Hoắc Ảnh Thanh liếc nhìn chàng trai trẻ từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh hai tư tuổi rồi à?”

Chu Túy Phong gật đầu, Hoắc Ảnh Thanh thu hồi ánh mắt, thấp giọng thắc mắc: "Thế sao vẫn bị lừa đi bởi 3 đôi giày aj?"

“Con người phải cố gắng vì miếng cơm manh áo chứ sao.” Chu Túy Phong nói với vẻ mặt đầy thăng trầm, sau đó nhét bát thuốc vào tay Hoắc Ảnh Thanh, vô cùng hứng thú nói: “À, nhân tiện, sếp, tới đây tôi cho cô xem một thứ."

Vừa nói anh vừa kéo Hoắc Ảnh Thanh đến căn phòng mà cô để tài liệu rồi mở cửa phòng tắm.

Hoắc Ảnh Thanh chưa từng đến phòng tắm của nhà kho này, cô thấy nhà vệ sinh và bồn rửa ban đầu đã biến mất, thay vào đó là lớp đất đen trên sàn và một số cây giống rau không rõ chủng loại.

Hoắc Ánh Thanh nhịn không được hỏi: “Đây là cái gì?”

Chu Túy Phong hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ muốn được khen ngợi: “Mộc nhĩ, xà lách, tỏi tây, măng tây, rau muống, đây đều là những loại cây không cần ánh sáng, tôi lấy cho cô 1 thùng nhỏ hỗn hợp đất, có thể chôn một ít rác thải hữu cơ ở nhà bếp vào để cung cấp dinh dưỡng. Phòng tắm này là căn phòng duy nhất trong nhà có sàn chống thấm nước, nên đất chỉ có thể chôn ở đây, nếu không đến lúc đó tầng dưới lại phàn nàn. Dù sao cũng thuê 2 căn hộ rồi, cô dùng phòng tắm khác không vấn đề gì chứ?

"Chỗ này... đủ ăn bao nhiêu bữa?"

Hoắc Ảnh Thanh có chút chần chừ, dù sao phòng tắm tuy không lớn, nhưng để vật tư chắc chắn sẽ hiệu quả hơn là trồng rau, hơn nữa cô đã mua hai tủ đông lớn để rau củ đông lạnh rồi, không cần phải lo lắng vấn đề không có rau để ăn.

Cô vừa dứt lời, Chu Túy Phong lập tức bày ra dáng vẻ sắp bị sếp mắng, thấp giọng giải thích: “Tôi nghe thầy nói việc điên cuồng tích trữ đồ đạc, chỉ muốn sống trong nhà của cô là một hành động trốn tránh hiện thực. Quay về trồng trọt chắc sẽ có lợi cho việc hồi phục tinh thần của cô. Con người không thể mắc kẹt mãi trong bức tường tâm hồn suốt đời được, nên tôi đã chuyển khu vườn nhỏ đến đây cho cô rồi.”

Nói đến đây, anh lại thấp giọng lẩm bẩm: "Ai biết mạt thế lại thật sự đến chứ?"

Sao lại cảm thấy mình đang phải chịu uất ức thế nhỉ?

Những gì Hoắc Anh Thanh muốn nói đã trực tiếp bị vẻ mặt ủy khuất này đè lại, lúc này vẻ mặt lạnh lùng của cô dần dần tan biến, để xoa dịu tâm trạng của Chu Túy Phong, cô đưa tay về phía anh: “Cảm ơn anh nhiều, đưa thuốc cho tôi đi."

"Vậy tôi đi xem những người khác trong nhóm tình hình thế nào rồi." Chu Túy Phong nhếch môi cười, xoay người đi ra ngoài cửa.

Hoắc Ảnh Thanh trầm ngâm nhấp một ngụm, trong miệng dâng lên mùi vị chua chát đắng nghét, cho dù mạt thế bị Hoắc Phong chèn ép chỉ có thể ăn tuyết, cực kỳ quý trọng đồ ăn, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy buồn nôn. Sau đó, cô lặng lẽ cầm chiếc bát trong tay đổ xuống chỗ đất đen dưới sàn.

Khổ quá mà, cô hứa, lãng phí nốt lần này thôi…

"Ha! Bị tôi bắt quả tang rồi nhé!"

Giọng nói của Chu Tuý Phong đột nhiên vang lên từ phía sau, Hoắc Ảnh Thanh bị doạ đến run rẩy, cảm thấy toàn thân gần như lạnh ngắt.

Chu Túy Phong bộ dáng dương dương tự đắc nhìn Hoắc Ảnh Thanh, sau đó buồn bã nhìn bát canh cô đang chuẩn bị đổ đi, than thở: “Tôi biết ngay thảo nào cô cũng sẽ đổ đi, cô có biết tôi đã phải gọi bao nhiêu hội chị em bạn dì để lấy được những cây giống rau này không? Nếu cô mà đổ xuống, những cây rau tội nghiệp của tôi biết sống sao! Sao cô có thể tàn nhẫn với tôi như vậy..."

Hoắc Ảnh Thanh im lặng, ngửa cổ uống hết một bát canh thuốc bắc, vị đắng khiến khuôn mặt lạnh lùng của cô đột nhiên co giật, đợi đến khi vị đắng không còn dâng lên nữa, cô nhìn Chu Túy Phong hỏi: “Sao anh lại quay về rồi?"

Chu Túy Phong lúc này mới nhớ tới mục đích mình quay lại, đưa điện thoại cho Hoắc Ảnh Thanh xem: “Cô xem trong nhóm đi.”

Trên màn hình điện thoại hiển thị cái tên (Giám đốc Trần- Quản lý nghiệp vụ khu chung cư Liffa):

[@Tất cả thành viên: Kính gửi cư dân, do tình hình đột xuất, cổng chung cư sẽ đóng lại. Các chủ hộ vui lòng không ra ngoài trừ trường hợp cần thiết. Trung tâm nghiệp vụ hiện đang thống kê số lượng chủ hộ và vật tư dự trữ sẽ được phân phát đồng đều. Cuối cùng, yêu cầu tất cả cư dân phải báo cáo trung thực, cụ thể ví dụ như:

1, Tòa 8 phòng 402, bốn người già, một trẻ con và hai người lớn...]

Giác quan thứ sáu của Hoắc Ánh Thanh vẫn luôn nhạy bén, cô khẽ nhíu mày nói: "Sáng sớm tang thi mới bộc phát, nhưng mới trong vòng ba giờ đồng hồ đã chủ động thống kê số người với phân phát vật tư rồi à?"

“Mà mấy hôm nay nằm ngầm trong nhóm tôi mới biết, tiểu khu này vừa mới thành lập, nhiều cơ sở vật chất vẫn chưa hoàn thiện. Hôm trước ở bãi dưới tầng toà phía đông còn không có ai xử lý mùi thối của rác nữa, chủ hộ mắng chửi trong nhóm bốn năm ngày cũng chẳng có ai giải quyết, cuối cùng chủ tòa hộ đó phải khiếu nại lên Cục giám sát thì mới giải quyết được. Cái nhóm nghiệp vụ vô trách nhiệm kia lúc này lại cung cấp vật tư, rất đáng nghi,” Chu Túy Phong cũng cau mày phân tích, sau đó hỏi: “Bây giờ phải làm sao, nằm ngầm tiếp à?”

Hoắc Ảnh Thanh lắc đầu không chút suy nghĩ: “Trước đây chuyển vật tư đã gây ra động tĩnh quá lớn, nằm ngầm chỉ khiến họ cảm thấy chúng ta có đồ mà giấu không dám nói, đến lúc đó họ tìm đến rồi phá cửa xông vào liền phiền phức rồi.”

Căn phòng vật tư bên cạnh khoá kĩ rồi thì không nói, nhưng căn phòng họ đang ở chỉ có một cánh cửa sắt, nếu đối phương cưỡng chế mở cửa thì họ ở trong phòng cũng chẳng làm gì được.

Cô suy nghĩ 1 lúc, mới quyết định: “Anh nhắn vào nhóm, mấy hôm nay chúng ta đang sửa sang nhà cửa, phòng vẫn còn mùi chưa bay đi hết, bảo ban nghiệp vụ không cần tính phần đó của chúng ta."

Chu Túy Phong gật đầu, vừa gõ chữ vừa hỏi: "Vậy chúng ta có nên liên lạc riêng với những người khác, bảo họ cẩn thận chút không? Dù sao thì họ cũng vô tội."

Hoắc Ảnh Thanh chợt nhớ tới mẩu tin tức kia ở kiếp trước, khi ao nước phục vụ sự sinh tồn của cạn kiệt, ác ý ẩn sâu liền nóng lòng muốn vượt ra khỏi ao.

Cô lắc đầu: “Đừng nói, cứ tiếp tục quan sát đi.”