Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Mạt Thế: Nhặt Được Phản Diện Cùng Xây Dựng Căn Cứ

Chương 13: Cơ bụng của anh trông cũng được đấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đã một tháng kể từ khi mạt thế bắt đầu.

Nhờ có vật tư Hoắc Ảnh Thanh dự trữ, hai người cũng không gặp khó khăn gì mấy, chỉ là mỗi ngày phải xử lý rác thải sinh hoạt cũng khá tốn sức, nhưng từ khi có người bắt đầu vứt rác xuống, rác của bọn họ có thể vất lẫn vào đó rồi.

Cùng lúc đó, luống rau trong phòng tắm do Chu Túy Phong chăm sóc đã có vụ thu hoạch đầu tiên. Mùa xuân sắp đến rồi, hai người chuẩn bị một bữa ăn xa xỉ hiếm có, sử dụng rau mới thu hoạch và thịt đông lạnh dự trữ để nấu, vừa xem Cừu vui vẻ và Sói xám vừa đùn đẩy nhau xem ai sẽ là người đi rửa bát.

Theo những gì Chu Túy Phong nói, cuộc sống quá buồn tẻ, nên giải trí bằng những bộ phim hoạt hình, anh nóng lòng muốn xem hết các bộ phim hoạt hình có trên internet và điện thoại.

Trong nhóm nghiệp vụ của tiểu khu vẫn có nhiều người lập nhóm ra ngoài để tìm kiếm vật tư, nhưng thời gian họ đi ra ngoài ngày càng lâu hơn, có lẽ nguồn vật tư gần đó đã bị cướp sạch, mọi người cần phải đi xa hơn và gặp càng nhiều nguy hiểm hơn.

Đây có lẽ không phải là một dấu hiệu tốt, sau khi lấy sạch nguồn vật tư gần đó, ai biết được liệu họ có đánh chủ ý lên những người hàng xóm sống cùng mình hay không?

Nhóm mấy người đàn ông luôn hoạt động ở Tòa 1 không nhắn nhiều trong nhóm, tuy nhiên, trong một lần trực đêm, Hoắc Ảnh Thanh nhìn thấy họ lẻn vào biệt thự toà 2, rất lâu sau đó cũng không ra ngoài, sau đó, chủ hộ toà 2 cũng không bao giờ thấy nói chuyện trong nhóm nữa, lần tiếp theo nhìn thấy nhóm người đó, họ đã ở trong biệt thự tòa 4 rồi.

Một tháng rưỡi sau khi mạt thế bắt đầu, điện thoại đang im lặng của Hoắc Ảnh Thanh đột nhiên nhận được tin nhắn từ số lạ, sau khi cô bấm vào xem, một bức ảnh đầy đồ ăn vặt và thức ăn hiện ra, sau đó còn có 1 tin nhắn từ số của người lạ: "Hoắc Ảnh Thanh, nếu như từ đầu cô đi theo tôi, thì đã không phải lo ăn lo mặc rồi."

Thằng ranh Hoắc Phong này vẫn chưa chết à?

Hoắc Ảnh Thanh nhướng mày, nhìn về phía kho vật tư mới chỉ bị đào 1 góc của mình, khinh thường hét lên: "Chu Túy Phong!"

Chu Túy Phong vẫn đang cầm bàn chải đánh răng trong miệng lao ra khỏi nhà vệ sinh, chớp chớp đôi mắt ngơ ngác: “Sếp có việc gì ạ?”

Hoắc Ảnh Thanh xắn tay áo lên, để lộ cổ tay thon dài trắng nõn, tay còn lại mở máy ảnh điện thoại ra: “Cởϊ qυầи áo ra, có người nghi ngờ dáng người của anh.”

"Thật không có mắt nhìn! Để đấy bổn cung đến giáo huấn hắn ta!"

Chu Túy Phong vứt bàn chải đánh răng xuống, vén áo lên để lộ ra cơ bụng rắn chắc, Hoắc Ảnh Thanh lập tức giơ máy lên, điều chỉnh góc độ, chụp một bức ảnh tay chạm vào cơ bụng rồi gửi cho số lạ kia.

Thực phẩm vật chất tính là cái gì? Thứ bà đây có là món ăn tinh thần.

Sau khi lợi dụng cơ bụng hoàn hảo kia xong, Hoắc Ảnh Thanh giơ tay vỗ vỗ lên mặt hắn với vẻ mặt chán ghét: "Được rồi, đừng xem Chân Hoàn Truyện nữa, ‘bổn cung’ là từ mà anh có thể nói ra được à?"

Quả nhiên, sau khi thân rồi, Hoắc Ảnh Thanh có chết cũng sẽ không bị cái gương mặt đẹp trai soái khi kia mê hoặc nữa.

Chu Túy Phong tỏ vẻ bất bình, lại kéo áo lên, tiến lại gần Hoắc Ảnh Thanh.

Các sinh vật giống đực sẽ thực hiện hành vi tán tỉnh vào mùa xuân, mà Hoắc Ảnh Thanh đặt cho nó một cái tên mỹ miều khác, gọi là "tiếng gọi nơi hoang dã".

Vì vậy, cô vẫn lịch sự khen ngợi: “Cơ bụng anh trông cũng được đấy”.



"Hết rồi?"

Chu Túy Phong háo hức chờ đợi nhưng một lúc sau vẫn không nghe thấy bất kì câu nào nữa, khó tin nhìn Hoắc Ảnh Thanh: "Cô dùng ảnh cơ bụng của tôi đi dụ dỗ con hồ ly tinh nào rồi?"

"Đầu anh có thể chứa thứ gì đó tốt hơn đi được không?"

Hoắc Ảnh Thanh ngước mắt nhìn chằm chằm hắn, nhịn không được hỏi: "Tận thế đã một tháng rồi, luận văn của anh viết xong chưa?"

"Cô làm ơn làm người đi, cảm ơn!"

Nói xong, Chu Túy Phong lập tức vén quần áo xuống, lẩm bẩm, xoay người lui về phòng.

Anh hoàn toàn nghi ngờ Hoắc Ảnh Thanh là gián điệp do thầy của anh cử đến, nhưng Hoắc Ảnh Thanh lại không thể giải thích rõ ràng.

Cô không thể nói rằng lý do chính khiến cô chọn Chu Túy Phong làm cộng tác ngày mạt thế là vì anh ta có thể nghiên cứu ra một chất trung hòa có thể thanh lọc hoàn toàn bức xạ hạt nhân trong nước ở tương lai chứ?

Hoắc Ánh Thanh thở dài, quay lại cửa sổ theo dõi tình hình tầng dưới.

Ở kiếp trước, gần như tất cả nguồn nước trên thế giới đều bị nhiễm nước thải hạt nhân do Indonesia thải ra. Mặc dù con người đã dựa vào công nghệ và vũ lực để có được chỗ đứng trong ngày tận thế, nhưng không có nguồn nước sạch tuyệt đối thì đương nhiên sức khoẻ con người sẽ ngày càng kém. Tuổi thọ trung bình đã giảm xuống còn 42 tuổi, và sự tuyệt chủng chỉ còn là vấn đề về thời gian, cho đến khi Chu Túy Phong nghiên cứu ra thiết bị lọc nước thải hạt nhân đủ tiêu chuẩn duy nhất trên thế giới và nước được lọc ra cũng đã đạt tiêu chuẩn có thể uống trực tiếp. Phát minh này đã gây chấn động thế giới, và trong khi thế giới đang chờ đợi căn cứ an toàn của Chu Túy Phong sản xuất hàng loạt thiết bị lọc thì Chu Túy Phong lại bảo vệ chặt chẽ thiết bị, bán lại nước tinh khiết với giá cao.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Chu Túy Phong trở thành kẻ phản diện. Sau này, Hoắc Phong liên tục phẫn nộ yêu cầu Chu Túy Phong chia sẻ phát minh này với thế giới, nhưng hoàn toàn bị phớt lờ.

Nhưng bây giờ, liệu anh chàng ngốc nghếch này có thực sự đảm nhận được nhiệm vụ quan trọng là nghiên cứu ra được cái máy đó không?

Chính vì cái này, cô thậm chí còn phải tạo một căn phòng đặc biệt để cho anh nghiên cứu đấy.

Hoắc Ảnh Thanh cảm thấy đau đầu, bất lực nhìn qua lịch sử trò chuyện trong nhóm nghiệp vụ.

Trong tầm mắt, một nhóm người lạ mặt đột nhiên xuất hiện trong tiểu khu, bọn họ có khoảng bảy tám người, mỗi người đều đeo ba lô bước vào biệt thự tòa 1 dọc theo bức tường, không qua bao lâu, họ lại lần lượt đi ra, còn có mấy người rõ ràng còn đang chửi bới, nhóm người lại tiếp tục đi về phía biệt thự tòa 2.

Khi Chu Túy Phong lần nữa đi ra, nhóm người kia đã đi tới cửa tòa 4, chuẩn bị phá cửa xông vào.

“Vừa đúng lúc, tới đây xem kịch hay.” Hoắc Ảnh Thanh không nhịn được móc móc tay anh.

Lông mày cô gái lúc này cong lên, từ sau khi tận thế bắt đầu, thần sắc lạnh lùng thờ ơ ban đầu lúc tích trữ vật tư đã dần được thay thế bằng vẻ mặt lười biếng và thoải mái, mặc dù cảm giác nghiêm túc kia của cô là điều mang lại cho Chu Túy Phong cảm giác an toàn mạnh liệt nhất, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy biểu tình hoạt bát của cô gái, Chu Túy Phong cảm thấy tim mình khẽ loạn nhịp.

A, có chút động tâm rồi.

Chu Túy Phong đi đến bên cạnh cô, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào thân hình đang nghiêng người của Hoắc Ảnh Thanh.

Tiểu cô nương này lớn lên dễ thương đấy, lúc bình tĩnh phân tích, lúc thì sẵn sàng chi tiền, còn lúc lấy ba đôi aj đó lừa gạt anh, khuôn mặt tràn đầy tuổi trẻ bất khả chiến bại, ngực thì...

“Đem mắt của anh nhìn về chỗ nó nên nhìn đi."

Hoắc Ảnh Thanh lạnh lùng liếc nhìn anh.

Chu Túy Phong hắng giọng.

Ánh mắt nhìn cô đầy tán thưởng, tán thưởng vẻ đẹp bồng bềnh của cô...

Hoắc Ảnh Thanh dúi đầu Chu Tuý Phong về phía cửa sổ.

Chu Túy Phong lúc này mới nhìn thấy một nhóm người vừa cạy xong khóa cửa của tòa số 4 thì gặp người từ bên trong đó đi ra, chẳng mấy chốc hai nhóm người đã bắt đầu cãi nhau ở cửa, không ai nhường ai.

"Nhóm người ở tòa 4 chính là ban nghiệp vụ đã chiếm đoạt biệt thự của chủ hộ toà 1 khi mạt thế bắt đầu, người bên ngoài hoặc là ngừoi đến từ noei khác đã bắt đầu đến đây tìm kiếm vật tư rồi."

Hoắc Ảnh Thanh thấp giọng nói, lại nuốt xuống nửa câu còn lại.

Hai nhóm người này, trên tay đều có máu.
« Chương TrướcChương Tiếp »