Chu Túy Phong không dám tin rằng, mới mạt thế ngày đầu tiên đã có người bắt đầu gϊếŧ người phóng hỏa, Hoắc Ảnh Thanh cũng không có ý định làm công tác tư tưởng cho hắn, khi màn đêm buông xuống, cô từ chối lời đề nghị bật đèn, thay vào đó thắp một ngọn nến và đặt nó ở chính giữa phòng khách.
Con người không thể không nghỉ ngơi. Hoắc Ảnh Thanh vốn định trực cả đêm để Chu Túy Phong thay ca vào buổi sáng, nhưng Chu Túy Phong xem Chân Hoàn Truyện đến một giờ sáng rồi vẫn chưa đi ngủ. Hoắc Ảnh Thanh không nhịn được nữa đá anh đi trực ca đêm, nhắc đi nhắc lại bảo anh phải để mắt tới tòa 1, đừng có mà xem Chân Hoàn Truyện nữa, buồn ngủ thì gọi cô dậy đổi ca, sau đó mới trằn trọc mà ngủ thϊếp đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Chu Túy Phong vẫn đang ngồi xem Chân Hoàn Truyện, không biết là xem đến cảnh đau buồn nào mà khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng ửng hồng, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê đang đọng lại ở khóe mắt, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.
Làm gì có nam sinh viên đại học 24 tuổi nào lại có thể thương tâm đến mức khóc lóc rơi lệ khi xem phim chứ? ? ?
Hoắc Ảnh Thanh nhìn Chu Tuý Phong không đành lòng đặt điện thoại xuống, thi triển chiêu cuối:
"Chu Túy Phong, anh có biết Trân Hoàn tại sao không gọi là Thẩm Mai Trang Thẩm tỷ, hay là Trang tỷ, mà lại là Mai tỷ không?"
Thiếu niên chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống: “Tại sao?”
Hoắc Ảnh Thanh chậm rãi ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng thở ra: “Bởi vì cô ấy “mất” rồi.”
( Mai trong tiếng Trung phiên âm là méi, đồng nghĩa với từ mất-chết, nu9 đang dùng từ đồng âm để trêu n9)
Sét đánh giữa trời quang, không thể vô lý thế được!
Chu Túy Phong chỉ vào Hoắc Ảnh Thanh, tức giận lắp bắp: "Cô, cô, cô..."
Hoắc Ảnh Thanh không khách khí hất tay hắn ra, vẻ mặt nghiêm túc, giống như một giáo viên phát hiện học sinh gian lận trong kỳ thi: “Cho nên để anh canh gác, thế mà anh lại đi làm hội viên cho web này à?”
"Tôi không có tư cách hội viên, tập nào cũng phải xem quảng cáo."
Chu Túy Phong nhanh chóng bào chữa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngày càng u ám của Hoắc Ảnh Thanh, anh chợt ý thức được, lập tức hắng giọng nói:
“Ừm, tất nhiên là tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tòa 1 kia rồi. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông kia có mở rèm ra, tôi có thể nhìn thấy trên mặt đất toàn là máu. Khoảng tầm ba giờ sáng, anh ta còn đón thêm vài người đàn ông mặc đồng phục an ninh vào biệt thự, trong tay mấy người họ đều có đồ ăn, có lẽ là lấy từ cửa hàng tiện lợi ở ngoài cửa."
"Ngoài ra, hàng rào của tiểu khu không thể ngăn chặn tang thi được nữa rồi, trong hoa viên đã có vài con tang thi lang thang." Chu Túy Phong bổ sung thêm: "Những con tang thi đó có vẻ hơi đói, nhìn thấy cái gì cũng muốn cắn."
"Không phải là đói. Virus tang thi tiêu hao năng lượng của chính vật chủ. Trước khi virus tang thi ăn cơ thể thành một cái vỏ trống rỗng, bản năng của nó là phá hủy mọi vật thể xung quanh, và các vật thể chuyển động rất dễ thu hút sự chú ý của chúng, vì vậy, những người sống sót chạy trốn chính là miếng mồi ngon trong mắt của chúng.”
Hoắc Ảnh Thanh bình tĩnh phân tích, đổi ca gác với Chu Tuý Phong, nhìn vẻ mặt có phần lo lắng của anh, cuối cùng cũng lên tiếng an ủi: “Nhưng đây có thể xem là chuyện tốt, ít nhất bọn chúng tạm thời sẽ không đánh chủ ý lên người khác, anh mau đi ngủ đi."
Chu Túy Phong ngáp một cái, xoay người nằm xuống trên chiếc chăn vẫn còn đọng lại hơi ấm và hương thơm của cô, không qua bao lâu, hơi thở đều đều bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Không còn cần phải lo lắng những người ở tòa 1 sẽ ra tay với những người khác nữa, Hoắc Ảnh Thanh dành 1 phần tinh lực để chú ý đến tình hình trong nhóm WeChat.
Trương Liên và Hoắc Phong vẫn kiên trì gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, 2 người kẻ tung người hứng, Trương Liên nhắn tin còn chưa đủ, lại gửi thêm hàng chục những tin nhắn thoại dài đến 60s để chửi mắng cô, còn Hoắc Phong thì lại liên tục nói "Anh thông cảm rằng em vẫn để ý đến những chuyện đã xảy ra trước đây" rồi là "Không sao cả, chỉ cần em vẫn muốn, thì anh vẫn là anh họ của em, vẫn có thể bảo vệ em. "
Hoắc Anh Thanh ngáp một cái, trực tiếp chuyển tiếp tin nhắn thoại của Trương Liên cho Hoắc Phong.
Trong nhóm nghiệp vụ, vẫn có nhiều người đang phàn nàn hiệu suất của ban nghiệp vụ quá chậm, một số người đã đề xuất thành lập nhóm để đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn nhưng không có nhiều người hưởng ứng, ngoài ra lại còn có những người đề xuất mua sắm online, nhưng chẳng có ai trả lời cả.
Trong số những tin nhắn thảo luận về việc có nên đi hay không, có một tin nhắn đặc biệt nổi bật: [San San 8-502: Mọi người có thể mang đồ đến nhà tôi, tôi có thể nấu ăn miễn phí cho mọi người. 】
Được đấy, ít ra cũng không phải là kẻ ngốc.
Hoắc Ảnh Thanh yên lặng nấu 1 bát mì ăn liền rồi ngồi bên cửa sổ tiếp tục lướt điện thoại.
May mắn thay, trạm điện và cục viễn thông vẫn có thể tiếp tục cung cấp điện và mạng lưới ngay cả khi không có con người điều khiển, Hoắc Ảnh Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng những tiếng kêu gào trên Internet, nhưng số lượng bình luận rõ ràng đã giảm đi rất nhiều. Chắc hẳn là nhiều người trước đây từng đùa cợt trên mạng, đã bị vi rút tang thi cướp đi quyền kiểm soát cơ thể, trở thành những con tang thi ham muốn máu thịt trên đường phố.
Những ngày tiếp theo, xung quanh tiểu khu trở nên vắng lặng. Đám thây ma lang thang khắp tiểu khu đã rời đi, gần như nhà nào cũng đã dùng hết lương thực dự trữ.
Cơn đói khát sẽ thôi thúc con người đi mạo hiểm, mấy ngày nay, Hoắc Ảnh Thanh đã nhìn thấy
ba hoặc bốn nhóm người cùng nhau rời khỏi tiểu khu. Hoặc có lẽ họ đủ cẩn thận, ngay lần đầu tiên đều thành công trở về. Chỉ có lần sau cùng, sau khi một nhóm người quay lại, gần một nửa trong số họ toàn thân đầy máu, loạng choạng đi vào tòa số 9 nơi Hoắc Ảnh Thanh đang ở.
Hoắc Ảnh Thanh cau mày, đá Chu Túy Phong đang ôm chăn ngủ chảy nước miếng ở bên cạnh đánh thức hắn dậy: “Dậy đi.”
"Dậy làm gì?"
Chu Túy Phong hai mắt mơ màng.
"Có người vào tòa nhà 9 rồi, hình như bị thương rồi, không biết có bị lây nhiễm không." Hoắc Ảnh Thanh vừa mở nhóm nghiệp vụ vừa nói: "Nếu như bị nhiễm, thì chúng ta phải tìm cách khóa cửa an ninh dẫn đến chỗ của chúng ta lại.”
Đúng như dự đoán, nhóm nghiệp vụ đã náo loạn hết lên rồi, không phải chỉ có mình cô nhìn thấy đoàn người đầy máu kia trở về, sớm đã có người nhắn trên nhóm:
[9-201: Chuyện gì vừa xảy ra vậy! Các người thiếu mất 1 người à? 】
【9-802: Có phải bị thương rồi không? Những tang thi đó là bị cắn rồi mới biến đổi, các người có ai bị lây nhiễm không? Nếu bị lây nhiễm rồi thì suy nghĩ vì mọi người một chút đi, đừng có quay về chứ! 】
[9-201: Đúng vậy, trong tòa nhà có nhiều người như vậy, chẳng lẽ phải chết cùng nhau sao? 】
Mấy người thảo luận một hồi, cho đến khi một người có hình đại diện là một chú chó con lên tiếng:
[Sơn Trà: Bọn họ đã vứt bỏ bạn trai của tôi trên đường rồi. 】
Chu Túy Phong cau mày, trong nhóm lập tức có người phản bác:
[9-1901: Không phải vứt bỏ, là do bạn trai của cô bị cắn rồi tự mình muốn ở lại. Chẳng phải chúng tôi đã chia phần vật tư của anh ta cho cô rồi sao? 】
Trong nhóm còn đang cãi nhau, lướt xem tin nhắn nửa tiếng đồng hồ, Hoắc Ảnh Thanh đã về đến phòng, lại mặc thêm mấy tầng quần áo dài tay bên ngoài, vội vàng nói: “Tôi ra ngoài một chuyến.”
"Bây giờ sao?" Chu Túy Phong đột nhiên tỉnh táo lại.
Hoắc Ảnh Thanh chỉ vào tin nhắn mới nhất trong nhóm WeChat, nói: “Anh nhìn người vừa trả lời trong nhóm đi, anh ta là một trong những người toàn thân đầy màu vừa trở về, ở tầng 19, chỉ cách chúng ta có một tầng. Nếu như anh ta bị lây nhiễm, sau này chúng ta muốn xuống tầng liền rắc rối rồi. Tôi phải chuẩn bị tốt để sau này chúng ta còn rời khỏi tòa nhà này.