Tô Ninh Ngữ bị ánh mắt Sở Duyệt dọa cho sợ tới mức co rụt lại, loại ánh mắt đạm mạc lại hung ác này, làm cô ta cảm thấy mình giống như một con dê con đang nằm trên cái thớt đợi làm thịt.
- Sở…… Sở Duyệt, cô nói ai thánh mẫu? Cô đang uy hϊếp tôi! Cô muốn làm gì? Cô có gì đặc biệt hơn người, cô có biết ba tôi là ai hay không? Nếu cô dám thương tổn tôi, ba tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Nói đến ba mình, Tô Ninh Ngữ lập tức lấy lại tự tin.
Sở Duyệt lý không thèm để ý cô ra, tận thế, ai còn ba cô ta là ai, nói không chừng đã biến thành tang thi hoặc là đồ ăn, còn có thể quản cô ta? Dù sao đời thẳng đến trước khi Sở Duyệt rời đi, Tô Ninh Ngữ cũng không tìm được ba cô ta.
Sở Duyệt nhìn thấy Tô Ninh Ngữ khıêυ khí©h nhếch môi, liền nói với mọi người:
- Mọi người đã nghe rõ, bạn học Tô Ninh Ngữ là một thanh niên nhiệt huyết, bạn ấy thập phần mà đồng tình với các bạn học đã biến thành tang thi, chờ chút nếu nữa bạn học nào biến thành tang thi, có thể yên tâm mà uống máu của bạn ấy, bạn ấy thực nguyện ý……
- Sở Duyệt! Cô câm mồm!
Tô Ninh Ngữ đánh gãy lời của Sở Duyệt, hung hăng đẩy Sở Duyệt một cái, làm cô lảo đảo.
- Tôi đồng ý đem bản thân uy tang thi khi nào? Sao cô có thể nói hươu nói vượn như thế?
Sở Duyệt cười lạnh:
- A! Cô không muốn uy tang thi, vậy cô cảm thấy ai nguyện ý?
Sở Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía bạn học chung quanh, hỏi:
- Ai nguyện ý?
Bạn học chung quanh đều không được tự nhiên mà cúi đầu, ai nguyện ý bị tang thi cắn đâu?
- Khẳng định phải lập tức gϊếŧ chết a! Bằng không để nó lại cắn người không phải hại mọi người sao?
Một người nữ sinh nhẹ giọng nói.
- Tớ là bị tang thi cào, nếu tớ biến thành tang thi, xin mọi người nhất định lập tức gϊếŧ chết tớ, đừng để tớ biến thành quái vật đi thương tổn bạn học!
Một nam sinh nhấp môi, trong mắt hàm chứa nước mắt, như cầu xin nói.
- Đúng! Nếu tớ biến thành tang thi, xin hãy cho tớ được ra đi thống khoái! Đồ ăn thịt người! Uống máu người! Còn ăn nội tạng! Quá ghê tởm!yue……
Ách…… Bạn học này sức tưởng tượng có chút phong phú a.
Sở Duyệt lạnh lùng mà nhìn Tô Ninh Ngữ:
- Cô xem, mọi người đều biết tang thi xuất hiện thì phải lập tức gϊếŧ chết, chỉ có cô cảm thấy không thể gϊếŧ, đương nhiên chỉ có thể để hắn cắn cô, có cái gì không đúng sao?
- Tôi không có nói tang thi không thể gϊếŧ! Tôi không có ý đó, vì sao cô có thể oan uổng tôi như vậy?
Tô Ninh Ngữ thấy các bạn học chung quanh đang nhìn về phía mình, ánh mắt càng ngày càng không hữu hảo, cô ta có chút nóng nảy. Vạn nhất trong bọn họ thật sự có người thành biến tang thi đuổi cắn mình thìlàm sao bây giờ?
Sở Duyệt đáng chết, từ hôm khai giảng đã đoạt nổi bật của cô ta! Từ nhỏ đến lớn, cô ta đi đến nơi nào cũng đều là tiêu điểm trong đám người, nhưng từ gặp được Sở Duyệt, mọi người đều sẽ thấy cô trước. Hiện tại còn muốn hại cô ta, chờ cô ta đi trở về, nhất định phải làm nói ba đuổi Sở Duyệt ra khỏi trường học!
- Cho nên, lòng nhiệt huyết cùng đồng tình của cô là dùng sinh mệnh của người khác để trả giá đại giới, chỉ cần không cắn được cô, cắn được ai cũng không liên quan, tang thi đều đáng giá đồng tình; nhưng nếu uy hϊếp đến tánh mạng của bản thân cô, tang thi kia có thể gϊếŧ, đúng không? Chỉ có mạng của Tô Ninh Ngữ côlà mạng, mạng người khác không quan trọng bằng cô phải không?
Sở Duyệt nhìn chằm chằm Tô Ninh Ngữ, đi từng bước về phía cô ta, bức cô ta đi lui về phía sau.
- Cô cho rằng mọi người gϊếŧ tang thi dễ dàng giống như chém dưa xắt rau sao? Cô biết phải khắc phục chướng ngại tâm lý lớn như thế nào mới có thể hạ thủ đi gϊếŧ được một tang thi không? Phàm là trong quá trình đó bị lời nói của cô ảnh hưởng, chậm một chút, vậy bọn họ chính là người chết! Cô có biết cô làm như vậy sẽ hại chết bao nhiêu người hay không?
Bạn học chung quanh đều sôi nổi phụ họa Sở Duyệt.
Đúng vậy, mọi người thấy bạn học đối quen thuộc biến thành tang thi cũng không phải không có đồng tình, nhưng tang thi không nhớ rõ tình nghĩa ngày xưa.
Nếu thật sự giống Tô Ninh Ngữ nói, bởi vì đồng tình với tang thi mà luyến tiếc xuống tay, vậy người chết chỉ có thể là bọn họ.
- Tôi không có, tôi không phải……
Tô Ninh Ngữ bị Sở Duyệt bức đến ven tường, nước mắt lưng tròng, thân thể run run tránh né, thoạt nhìn nhỏ yếu lại đáng thương.
- Các ngươi đang làm gì?
Huấn luyện viên Lâm từ sau bếp ra tới, vừa lúc nhìn thấy Sở Duyệt bức Tô Ninh Ngữ tới ven tường, thì có chút bất mãn nhìn về phía Sở Duyệt, đi tới.
Nữ sinh này, rõ ràng có năng lực gϊếŧ tang thi, thấy bạn học sắp bị cắn, cũng không ra tay hỗ trợ, quá ích kỷ.
- Đều lúc này, như thế nào còn khi dễ bạn học!
- Huấn luyện viên Lâm……
Tô Ninh Ngữ gọi nhỏ một tiếng, nhanh chóng chạy từ ven tường tới trốn phía sau huấn luyện viên Lâm, giống như tìm được chỗ dựa vậy.
Sở Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía huấn luyện viên Lâm, nhíu mày, ngọt ngào cười, nói:
- Huấn luyện viên, em không khi dễ bạn học, chỉ là bạn học Tô Ninh Ngữ nói em vừa đánh chết tang thi, quá máu lạnh vô tình, em đang hỏi bạn ấy xem nên làm như thế nào làm mới là đúng.
Huấn luyện viên Lâm nhăn mày, xoay người hỏi Tô Ninh Ngữ:
- Bạn học, có phải giống như bạn kia nói hay không?
- Không phải, không phải em sai, là cô ta! Cô ta vừa mới nói muốn gϊếŧ em!
Tô Ninh Ngữ lắc đầu, ánh mắt vô tội lại đáng thương.
Huấn luyện viên Lâm nhìn về phía Sở Duyệt, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, cau mày đang muốn mở miệng, Sở Duyệt đã nhanh chóng nói:
- Tôi nào có nói muốn gϊếŧ cô, tôi nói là loạn thế gϊếŧ thánh mẫu trước, cô thừa nhận mình là thánh mẫu sao?