- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Trọng Sinh
- Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về
- Chương 6: Nhìn tôi làm gì
Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về
Chương 6: Nhìn tôi làm gì
Người bị tang thi cắn, rất nhanh trong vài giây liền biến thành tang thi. Nhưng người bị cào, khả năng bởi vì người còn sống, trong thân thể có hệ miễn dịch đối kháng cùng virus, virus ở trong thân thể người sống lan chậm, dài nhất phải đến mấy giờ mới bị tang thi hóa.
Người có tố chất thân thể đặc biệt tốt, chẳng những sẽ không bị biến thành tang thi, còn tiến hóa ra dị năng.
Dị năng hệ lôi của Sở Duyệt cũng là do bị tang thi cào mới tiến hóa được.
Bởi vì một lần không biết người bị cào cũng sẽ biến thành tang thi, mà những người sống sót trốn ở sân vận động đã chết rất nhiều, có mười mấy huấn luyện viên cũng hy sinh lúc đó.
Hiện tại trong nhà ăn có không ít học sinh bị thương, nếu không quản lý cách xa nhau, cái nhà ăn này không bao lâu nữa chính là thế giới của các tang thi.
Mắt thấy học sinh đều đã vào được, các giáo quan vừa đánh vừa lui, mọi người vào trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, nâng bàn lấp cùng đồ đạc kín cửa.
Ngoài cửa, tang thi gõ cửa “Bành bành”, các giáo quan không dám thả lỏng, canh giữ ở cạnh cửa, tay cầm vũ khí gắt gao nhìn chằm chằm cửa.
Tang thi dựa vào thính giác cùng khứu giác, cơ bản không có thị lực.
Cửa căng tin là kính cường lực rất dày, rất rắn chắc, mọi người trốn bên trong đều như nín thở, tang thi không nghe được cũng không thấy được, không có mục tiêu cũng dần dần tan đi.
Giang Thành còn chưa kịp thở ra một hơi, một cô gái nhỏ đã đi tới bên cạnh hắn, nhón chân nhẹ giọng nói ở bên tai hắn:
- Huấn luyện viên Giang, em phát hiện những người bị tang thi cào cũng sẽ biến thành tang thi, thấy xem có nên tách riêng những người bị thương ra không?
Giang Thành chỉ cảm thấy bên tai tê dại một trận, hắn sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên có một cô gái lặng lẽ nói ở bên tai hắn như vậy, cơ bắp cả người hắn đều căng thẳng. Nhưng lời cô gái kia nói làm hắn hít một hơi khí lạnh. Hắn nhớ rõ cái cô gái nhỏ này, vừa rồi ở trên sân thể dục, là cô đã kiến nghị mình dẫn người chạy đến nhà ăn.
Cô gái này có thể trấn định mà nghĩ ra biện pháp thoát hiểm, dưới tình huống đột phát nguy cấp, Giang Thành vẫn có vài phần tín nhiệm cô.
Nếu mọi chuyện thật sự giống như cô nói, hơi không chú ý, cái nhà ăn này nháy mắt sẽ thất thủ!
- Em xác định?
Giang Thành nghiêm túc nhìn Sở Duyệt rồi hỏi.
- Em tận mắt nhìn thấy!
Sở Duyệt trịnh trọng gật đầu, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Cô lại không nói dối, cô đúng là đã tận mắt nhìn thấy, bất quá là đời trước.
Giang Thành nghĩ nghĩ, xoay người đi tới chỗ mấy huấn luyện viên thương lượng trong chốc lát, một giáo quan đi đến phía trước mọi người, đề cao thanh âm nói:
- Các bạn học, hôm nay chúng ta gặp một vài chuyện ngoài ý muốn đã vượt qua nhận thức, mọi người đều biểu hiện thực dũng cảm. Hiện tại tạm thời an toàn, có bạn học nào bị thương đều ở lại đây xử lý miệng vết thương một chút. Vết thương nhỏ như trầy da cũng muốn ở đây xử lý một chút, bằng không sẽ dễ cảm nhiễm.
Học sinh nghe huấn luyện viên nói tạm thời an toàn, cũng đều dần dần thả lỏng lại, người bị thương cũng đều xếp hàng đến chỗ huấn luyện viên xử lý miệng vết thương.
Mặt khác, mấy huấn luyện viên cũng dẫn học sinh không bị thương đi lên trên lầu nghỉ ngơi, mỗi một học sinh lên lầu, đều phải được huấn luyện viên cẩn thận kiểm tra một chút, nhìn xem có bị thương hay không.
Một nam sinh đột nhiên hỏi huấn luyện viên Giang:
- Huấn luyện viên, mọi người có thể giúp bọn em lấy di động về không?
Giang Thành nghe xong sắc mặt hơi ngưng trọng, khi quân huấn, học sinh không thể mang di động, di động của mọi người đều bị thu lại, để ở văn phòng tạm thời của huấn luyện viên, nếu lúc này muốn đi lấy, không thể nghi ngờ là phi thường mạo hiểm.
Nhưng loại tình huống này, bọn nhỏ khẳng định muốn liên hệ với người nhà, quan trọng nhất chính là bọn họ cũng muốn liên hệ với bên ngoài, muốn nói cho bên ngoài biết trong trường học đã xảy ra chuyện như vậy, để xin tổ chức cứu viện mới được.
Từ nơi này đến văn phòng cũng không xa, hắn mang mấy người thân thủ tốt, tìm cơ hội đi lấy về, hẳn là không thành vấn đề.
Giang Thành định nói với nam sinh kia chờ một chút sẽ dẫn người đi lấy di động, thì phía sau có tiếng theo khóc cùng thanh âm mang theo âm ủ rũ cụp đuôi của một nam sinh:
- Vô dụng, di động không có tín hiệu, buổi sáng đã không có tín hiệu, đây là tận thế! Này khẳng định là tận thế!
Nam sinh không mặc áo ngụy trang, hẳn là chạy ra từ khu dạy học cấp chuyên nghiệp.
Giang Thành vội hỏi hắn trước đó ở khu dạy học đã phát sinh chuyện gì.
Nam sinh gắt gao nhắm mắt lại, không dám hồi tưởng cảnh tượng ngay lúc đó.
Bạn học và thầy giáo quen thuộc đột nhiên liền biến thành quái vật ăn người ở trước mắt mình, những hình ảnh máu chảy đầm đìa đó, chỉ sợ sẽ làm hắn gặp ác mộng cả đời này!
Qua một hồi lâu nam sinh mới đứt quãng mà nói ra chuyện xảy ra trong khu dạy học, còn có mấy người chạy ra từ khu dạy học cũng ở một bên bổ sung.
Hóa ra từ lúc hơn 9 giờ, trong khu dạy học đã phát hiện có người cắn người, chỉ là lúc ấy mọi người đều tưởng có người nháo, không ai ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, còn chụp quay rồi phát trong vòng bạn bè.
Kết quả đều không đăng được, điện thoại không gọi được, đến khi quái vật cắn người thật sự cắn chết người hơn nữa càng ngày càng nhiều, mọi người mới biết được sợ hãi, liều mạng trốn thoát.
Sở Duyệt dựa vào ven tường, nhìn mấy huấn luyện viên kiểm tra miệng vết thương cho sinh viên, rồi yên lặng quan sát những người bị thương đó.
Người bị thương không ít, ít nhất phải hơn một trăm người.
Kỳ thật các giáo quan cũng tìm được một hòm thuốc ở nhà ăn, bên trong có mấy bao thuốc trị cảm, một hộp Hoắc Hương Chính Khí dạng nước, mấy hộp băng keo cá nhân cùng một lọ povidone.
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Trọng Sinh
- Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về
- Chương 6: Nhìn tôi làm gì