- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Trọng Sinh
- Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về
- Chương 3: (Tiếp)
Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về
Chương 3: (Tiếp)
Đúng, đây là quân huấn thời đại học của cô!
Chẳng lẽ người đã chết sẽ trở lại thời gian trước sao? Vậy vì sao không cho cô trở lại bên cạnh ba mẹ a?
Sở Duyệt xoay xoay chân có chút tê dại, cảm giác này có chút quá chân thật đi.
Ân…… cảm giác chân không tồi!
Huấn luyện viên lộn mình như cá chép, xoay người một cái đã đứng dậy từ trên mặt đất, quay đầu nhìn đội ngũ vừa dừng lại, quát:
- Thất thần làm gì? Còn không mau chạy! Dừng lại thì thêm một vòng!
Nhìn thấy đội ngũ chạy tiếp, huấn luyện viên với đi đến trước mặt Sở Duyệt còn đang sững sờ, trên dưới đánh giá cô một chút, lạnh mặt nói:
- Có thể nha bạn học, thân thủ không tồi, từng luyện tập sao?
Sở Duyệt nhìn huấn luyện viên Tần đứng trước mắt, vành mắt không khống chế được mà đỏ lên.
Lúc trước, khi tang thi bùng nổ, huấn luyện viên Tần che chở nhưng sinh viên may mắn sống xót trốn thoát khỏi trường học, vì yểm hộ bọn họ, mà hắn bị tang thi cắn đến chỉ còn lại có một phen xương cốt!
Huấn luyện viên Tần nhìn thấy cô gái nhỏ trước mắt vừa đá bay mình mà giờ lại khóc, liền có chút ngốc. Hiện tại mới nhuyễn manh manh giống thỏ con vậy, vừa rồi lúc đá hắn sao tàn nhẫn như vậy?
Bất quá nhìn Sở Duyệt khóc đến đáng thương hề hề, huấn luyện viên Tần cũng không đành lòng nói cô, còn luống cuống tay chân mà hống:
- Ai, em đạp tôi một chân, tôi còn chưa nói em, như thế nào em còn khóc? Được rồi, đừng khóc, về đơn vị đi! Nếu không…… ra bên cạnh nghỉ ngơi một chút?
Sở Duyệt hít hít cái mũi, quay đầu nhìn về phía những huấn luyện viên khác trên sân thể dục, những người này đều dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ sinh viên bọn họ. Cuối cùng khi tới căn cứ tị nạn, 56 vị huấn luyện viên chỉ còn lại có tám!
Đột nhiên, tiểu đội chỗ xa bắt đầu loạn cả lên, có người chạy đi tứ tán, vừa chạy vừa kêu:
- Cắn chết người! Cắn…… Cắn chết người!
Sở Duyệt nhíu mày, tình cảnh này giống trước kia như đúc! Bởi vì bệnh cúm rất dễ lây lan, nhiều người đã bị bệnh, lớp bọn họ cũng phải trì hoãn việc khai giảng cho đến giữa tháng Mười vì bệnh cúm. Lúc bắt đầu quân huấn đã gặp phải tang thi bùng nổ, mấy vạn người trong trường học cuối cùng chỉ có không đến hai ngàn người chạy thoát.
Lớp Sở Duyệt cũng loạn cả lên, một người nam sinh cao lớn đột nhiên bị một nữ sinh đẩy ngã trên mặt đất, há mồm cắn về phía cổ hắn, tức khắc máu tươi giàn giụa, giống như còn mơ hồ có thể nghe được tiếng nuốt “Ùng ục ùng ục”!
Cái hình ảnh này thật sự quá kí©h thí©ɧ, bạn đồng học chung quanh đều sợ tới mức thét chói tai, chạy tán loạn, có bạn học sợ tới mức ngốc tại chỗ, đột nhiên lại bị bạn học bên cạnh hạ gục.
Huấn luyện viên Tần đuổi kịp, đánh ngã tang thi đã cắn người đầu tiên, tang thi kia quay đầu muốn nhào tới huấn luyện viên Tần, đồng thời nam sinh bị cắn đang năm trên mặt đất kia cũng bắt đầu lung lay đứng lên!
Tang thi cắn người, trong thời gian rất ngắn người bị cắn cũng biến thành tang thi!
Nhưng huấn luyện viên Tần không biết cái gì là tang thi, hắn cho rằng bạn học kia chỉ là tinh thần thất thường, nên không ra tay tàn nhẫn, cái này lập tức làm cho hắn không hề phòng bị mà giáp công cùng hai con tang thi.
Nguy hiểm!
Sở Duyệt theo bản năng phát động dị năng đi công kích tang thi kia, nhưng cái gì cũng không có. Xong con bê, không có dị năng!
Mắt thấy nam sinh bị cắn kia cũng nhào tới chỗ huấn luyện viên Tần, Sở Duyệt gấp đến độ túm súng giả trên mặt đất lên, chạy nhanh tới, hung hăng đập vào cái ót của tang thi. Báng súng hơn tám cân, lập tức làm cho đầu nó nở hoa. Con tang thi khác cũng có được đãi ngộ đồng dạng.
Huấn luyện viên Tần kinh ngạc nhìn về phía Sở Duyệt, tựa hồ nhìn thấy Sở Duyệt đập đầu hai học sinh thì chút không tiếp thu được.
Toàn bộ người trên sân thể dục đã sớm rối loạn, tang thi cắn người càng ngày càng nhiều, cũng có người trong khu dạy học thét chói tai lao tới.
Huấn luyện viên Tần rất nhanh cũng hiểu được, những thứ đang cắn người trên sân thể dục sớm đã không còn là học sinh bình thường, bọn họ đã biến thành quái vật ăn người!
Hắn gật gật đầu với Sở Duyệt, sau đó lại nhằm phía một học sinh khác đang bị cắn. Lúc này đây, hắn không tiếp tục hạ thủ lưu tình!
Hiện tại Sở Duyệt mới có chút kịp phản ứng lại, cô hình như là đã trở lại quá khứ.
Trọng sinh? Thực sự có ý tứ, loại chuyện tốt này còn có thể đến lượt cô?
Phải biết ngoại trừ việc giành được giải đặc biệt vào một đêm nào đó ra, cô thậm chí chưa bao giờ mở một lọ nào khác.
- Ngươi…… Ngươi gϊếŧ người!
Thanh âm một người nữ sinh run rẩy chỉ vào Sở Duyệt mà hô.
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Trọng Sinh
- Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về
- Chương 3: (Tiếp)