An Kiệt vẫn còn ý thức, nhìn thấy người đến là Sở Duyệt , đao đang đâm được nửa đường chợt buông xuống, nhẹ nhàng đẩy Sở Duyệt ra:
- Sư muội, anh không bảo vệ được em nữa…… Đi mau!
Sở Duyệt nhìn An Kiệt ngã trên mặt đất, hắn bị trọng thương, trên người đều là máu, cũng không biết bị thương ở đâu!
- Tìm được không?
- Không có, yên tâm đi, hắn không chạy được, hổ ca thọc hắn ít nhất ba đao!
- Không được, Thi tiên sinh nói, họ An quá lợi hại, không thấy được thi thể hắn thì không yên tâm! Bên kia tìm xem.
Cách đó không xa truyền đến tiếng người, có bước chân ồn ào nhằm về hướng bên này.
Sở Duyệt kéo An Kiệt từ lối thoát hiểm vào chỗ cầu thang, tiếng người càng ngày càng gần, Sở Duyệt nhìn nhìn vết máu trên mặt đất, không kịp xử lý!
Mặc kệ, cô trực tiếp đóng cửa lại, “Loảng xoảng” đem hai cái bàn lớn thả ra chặn cửa.
Sở Duyệt quay đầu lại nhìn An Kiệt đang hơi thở thoi thóp, nhanh cầm máu cho hắn, tiếp tục chảy máu như vậy,chưa kịp bị người ta tìm được thì hắn đã treo.
Xé quần áo An Kiệt ra, Sở Duyệt mới thấy rõ vết thương của hắn, trên người cơ bắp rắn chắc cân xứng quả nhiên có ba miệng vết thương.
Một đao kéo dài trên bụng, máu chảy rất nhiều, cũng may hắn có cơ bắp rắn chắc, miệng vết thương không sâu; hai vết đao chọc trên ngực, nhìn ra được đây là muốn một đao mất mạng, bất quá cũng may chưa chọc trúng chỗ hiểm, đều trên vai một chút, miệng vết thương máu me nhầy nhụa nhìn rất dữ tợn, đáng sợ.
Sở Duyệt lấy cồn từ trong không gian ra, đổ toàn bộ lên miệng vết thương, An Kiệt bị đau đến co giật, lập tức tỉnh lại, theo bản năng gắt gao cắn chặt khớp hàm, mới không kêu ra tiếng.
Sở Duyệt một lòng nhìn chằm chằm miệng vết thương thượng, không chú ý tới An Kiệt đang đau đến mức gân xanh giật giật, lấy ra thuốc cầm máu và thuốc chống viêm, bóp nát rồi rải lên miệng vết thương, rồi dùng băng gạc tùy tiện băng lại.
Không phải Sở Duyệt không thương hương tiếc ngọc, thật sự là tình huống hiện tại có chút khẩn cấp.
Cầu thang cũng không an toàn, những người đó thấy vết máu khẳng định sẽ đuổi theo tới đây, ngốc ở đây quả thực chính là con rận trên đầu người hói đầu, ngay cả một chút tóc để trốn cũng không có, chỉ có thể dao sắc chặt đay rối, tùy tiện cầm máu.
Băng bó hảo An Kiệt miệng vết thương, Sở Duyệt trên dưới nhìn nhìn, suy nghĩ nơi nào tương đối thích hợp trốn đâu?
Đi trên lầu sao?
Sở Duyệt nhìn nhìn An Kiệt to con cao gần 1 mét 8, lại ước lượng thân thể nho nhỏ của mình một chút, quyết đoán lột áo của hắn ra ném vào không gian, sau đó lại đặt hắn vào ga trải giường, kéo hắn xuống dưới lầu.
Như vậy sẽ không lưu lại vết máu, nếu không sẽ trải ra một con đường máu, không phải chói lọi nói cho người ta là: Tôi ở chỗ này, tới nha, mau tới bắt tôi nha.
An Kiệt nhìn hai cái chân trần đầy lông được quấn trong tấm ga màu hồng, lê lết trên bậc thềm, hắn đã không còn cảm giác được cái đau.
Hắn cảm giác đầu óc đều sắp hóa thành bột nhão, thế giới đều biến thành hư ảo, tấm trải giường của sư muội làm thế nào lại xuất hiện như ảo thuật?
Cầu thanh lầu một cũng đã bị lấp kín, xuống chút nữa chính là tầng hầm ngầm, Sở Duyệt nhớ rõ trung tâm thương mại này có có một cái siêu thị ngầm, không biết đi từ cầu thang xuống là đến gara ngầm hay là siêu thị.
Nếu là siêu thị, siêu thị khẳng định có tang thi, với thân thủ hiện tại của cô, không thể bảo vệ được An Kiệt đang bị trọng thương.
- Sư muội…… em đi mau! Đi theo nơi này xuống, có một lối ra, trực tiếp đi tới bãi đỗ xe, bên kia tạm thời không có tang thi, mau đi!
An Kiệt vất vả mới khiến bản thân thanh tỉnh hơn một ít, giãy giụa từ ga trải giường ra, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy Sở Duyệt rồi nói.
- Có lối ra? Thật tốt quá! Ai? Kiệt ca, anh tỉnh! Ai nha, sao anh lại kéo ra.
Sở Duyệt đang do dự xem nên chạy đi đâu, không để ý động tĩnh của An Kiệt, còn tưởng hắn ga trải giường của hắn bị rớt ra, vội vàng muốn bọc hắn lại.
An Kiệt duỗi tay ngăn cản Sở Duyệt , nói tiếp:
- Sư muội, để anh ở lại nơi này đi, đừng động vào anh, anh đã bị tang thi cào bị thương!
- Cái gì? Hóa ra anh bị tang thi cào sớm như vậy? Thật tốt quá!
Sở Duyệt vừa nghe lời này liền cao hứng.
Người khác không biết, cô còn có thể không biết sao? An Kiệt bị tang thi cào, chẳng những không biến thành tang thi, ngược lại hắn có thể thức tỉnh dị năng kim hệ, đương nhiên là chuyện tốt a!
An Kiệt nhìn tiểu sư muội trước mắt, cô còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu.
Nghe nói hắn bị tang thi cào, cư nhiên không chút sợ hãi, ngược lại còn có một cổ hưng phấn kỳ quái, cô hẳn là không biết người bị tang thi cào cũng sẽ biến thành tang thi.
- Sư muội, người bị tang thi cào cũng sẽ biến thành tang thi! Vốn dĩ, anh nên bị xử lý, nhưng anh phát hiện tên họ thi muốn đối phó đại ca, như thế nào anh cũng phải đi báo tin cho đại ca! Nhưng lại không yên lòng về em, một mình em ngốc ở nơi này quá nguy hiểm, đi ra ngoài cũng nguy hiểm!
An Kiệt cau mày nhìn Sở Duyệt mà rối rắm, hắn đã quen một mình không có vướng bận, đột nhiên có một tiểu sư muội làm hắn không yên lòng, hắn thật đúng là không biết nên làm thế nào mới tốt.
- Ai nói bị tang thi cào thì nhất định sẽ biến thành tang thi, thân thể người nào tốt có thể vượt qua, anh yên tâm, thân thể anh tốt như vậy, nhất định có thể vượt qua.
Sở Duyệt hoàn toàn không có một chút lo lắng, nếu lần này An Kiệt không thể vượt qua, vậy đời trước cô đã không gặp được hắn.
Bất quá cô bỗng nhiên lại nhíu nhíu mày, lúc An Kiệt bị cào mà cô đã xuất hiện, không biết có thể gây ảnh hưởng gì tới hắn, hay xuất hiện tình huống không giống hay không.
Giống như việc Sở Duyệt không dám tự mình để tang thi cào, ai biết sau khi bị tang thi cào là thức tỉnh dị năng như trước kia hay là trực tiếp gia nhập chúng nó?
Mí mắt An Kiệt dần nặng trĩu, đầu đau muốn nứt ra, duỗi tay dùng sức ấn miệng vết thương trước ngực một chút, mới miễn cưỡng đánh lên một chút tinh thần.
Hiện tại hắn rất hối hận, sớm biết như vậy, buổi sáng nên đưa sư muội ra ngoài, ít nhất khi đó hắn còn có thể che chở cô tìm được một nơi an toàn.
- Thân thể của mình, anh tự biết, anh đã không đứng dậy nổi, đầu cũng bắt đầu không thanh tỉnh, nghe lời, em đi mau! Rời khỏi nơi này sẽ tốt hơn ở lại.
- Tin tưởng em, anh sẽ không biến thành tang thi! Lại nói cho dù là biến thành, em cũng đến tiễn anh một đoạn đường không phải sao?
An Kiệt còn muốn khuyên Sở Duyệt bỏ mình lại, hắn biến thành tang thi, sao có thể còn nhớ rõ mà không thương tổn tiểu sư muội, nhìn thân thể nho nhỏ của cô, là đối thủ của hắn sao?
Sở Duyệt không để ý An Kiệt, bọc chặt lại khăn trải giường, dù sao hiện tại hắn cũng không có năng lực phản kháng, kéo đi là được, có cái gì tốt mà tranh.
An Kiệt lại bắt đầu bị kéo xuống lầu, hắn mơ mơ hồ hồ mà giương miệng, kêu Sở Duyệt đi mau, Sở Duyệt đã kéo hắn tới tầng hầm ngầm rồi.
Tầng hầm ngầm không có nhiều xe lắm, nơi nơi đều là vết máu cùng thi thể tang thi, thậm chí còn có khung xương người bị gặm đến không sai biệt lắm.
Nơi xa có tiếng người ồn ào, có người ở kêu:
- Mồi không đủ, mau đi phòng số 4 lấy hai cái! Trước đóng cửa lại, mau đóng lại!
Cầu thang đột nhiên có thanh âm truyền đến:
- Tôi đã nói hắn không thể chạy đến bên này được sao, anh xem cái bàn kia còn ở chỗ này, sao hắn có thể đi qua?
- Vết máu kia là như thế nào? Chuyện này có chút tà môn! Đi, xuống chút nữa tìm xem!
Một giọng nói khác xen vào, tiếng bước chân liền hướng tới dưới lầu.
Bên kia tầng hầm ngầm cũng có người đang đi về phía cầu thang bên này, Sở Duyệt trong lòng căng thẳng, không tốt, sắp bị tiền hậu giáp kích!