- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Trọng Sinh
- Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về
- Chương 2: (Tiếp)
Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về
Chương 2: (Tiếp)
Sớm hay muộn đều phải chết, hiện tại chết còn có thể kéo thêm mấy cái đệm lưng, báo thù cho các đồng đội và mình, cái này không lỗ!
Chỉ là……
Ba mẹ, thực xin lỗi! Duyệt Duyệt không thể tới tìm mọi người.
- Tiểu duyệt! Em đừng xúc động a! Nơi này còn có rất nhiều người vô tội! A nghệ, mau ngăn cản cô ta! A ——
Mái tóc dài của Kiều Thi Thi đã bị cháy xem, cả người run rẩy, máu trong miệng cũng bắt đầu trào ra, rốt cuộc nói không ra lời.
Nơi này có người vô tội sao? Nơi này đều là cầm thú khoác da người!
Nghĩ đến những người đồng đội bị bắt làm thực nghiệm tra tấn đến chết, lửa giận trong lòng Sở Duyệt càng tăng lên. Đều cùng nhau xuống địa ngục đi!
- Duyệt duyệt! Vì sao em tình nguyện chết cũng không muốn ở bên cạnh anh? Em liền muốn rời khỏi anh như vậy sao? Anh nói cho em biết, nghĩ cũng đừng nghĩ! Cho dù chết em cũng phải chết cùng một chỗ với anh!
Giang Nghệ kêu đến tê tâm liệt phế, thương tâm muốn chết, người không biết còn tưởng là Sở Duyệt tra hắn ta.
Hắn ta không công kích Sở Duyệt tiếp, cũng không trốn ra bên ngoài, mà là đi tới bên cạnh Sở Duyệt đang ở trung tâm điện hỏa, khóe miệng nhếch lên hàm chứa một tia thực hiện được, trong hoàn cảnh chung quanh dần dần vang lên tiếng nổ mạnh, hắn ta ngã xuống bên người Sở Duyệt.
Kẻ điên này!
Oanh ——
Toàn bộ tòa nhà thực nghiệm chìm trong ánh lửa.
……
Sở Duyệt cảm thấy cơ thể mình vẫn luôn rơi xuống, cuối cùng rơi trên một nơi mềm mại. Cô mở mắt ra ngồi dậy, chỉ thấy chung quanh một mảnh xám xịt, đều thấy không rõ cái gì, ngay cả dưới chân phảng phất cũng là hư vô.
Sở Duyệt cúi đầu nghĩ nghĩ, cô khẳng định là đã chết, hẳn là kiểu tan xương nát thịt, không còn gì, cho nên hiện tại cô đang ở địa phủ sao? Hay là đường đến hoàng tuyền?
- Hello! Có người…… Quỷ sao? Hắc Bạch Vô Thường?
- Phán quan?
- Diêm Vương?
Trong hư không, không có cứ một tiếng đáp lại, Sở Duyệt có chút ngốc, chẳng lẽ hiện tại trình độ nghiệp vụ địa phủ đều thấp như vậy?
Cô thử đứng lên, chậm rãi đi về phía trước, phía trước xuất hiện một cánh cửa.
Nên mở cửa hay không a? Sở Duyệt có chút do dự. Khẳng định mở a, đã vỡ thành cặn bã còn có cái gì đáng sợ!
“Cùm cụp ——” Cửa mở.
Ánh mặt trời chói mắt lập tức chiếu vào, Sở Duyệt vội giơ tay ngăn cản tầm mắt. Chung quanh một mảnh ồn ào, Sở Duyệt buông tay, đánh giá nơi này, khu dạy học hiện đại hoá, sân thể dục rộng lớn, từng hàng cây cao lớn……
Hình như có chút quen mắt.
- Ai, bạn học kia, nói em đó, người khác đã chạy rồi mà em còn đứng ngẩn người làm gì? Mau đi!
Thanh âm ồn ào dần dần rõ ràng, ở bên tai giống như có tiếng nói, một bàn tay từ phía sau duỗi tới, lay người cô.
Đầu óc Sở Duyệt còn chưa có phản ứng lại, nhưng thân thể đã làm ra phản ứng trước tiên.
Chỉ thấy cơ thể cô hạ xuống, xoay người đá một cái vào sườn, liền đá bay người phía sau ra ngoài.
- Trời a! Huấn luyện viên bị đánh!
- Oa! Trâu x, cư nhiên đá bay huấn luyện viên.
- Ha ha! Tôi đánh cuộc mười bao que cay, em gái này chắc chết rồi, dám khiêu chiến huấn luyện viên Tần!
Huấn luyện viên?
Lúc này Sở Duyệt mới thấy rõ người vừa bị cô đá văng ra mặc quân trang.
Trên sân thể dục đều là một đội đội sinh viên mặc áo ngụy trang, mà người đội ngũ gần nhất kia còn đang trợn mắt há mồm nhìn cô, có mấy gương mặt còn thấy vài phần quen mắt.
Đây là, hình như là quân…… huấn?
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Trọng Sinh
- Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về
- Chương 2: (Tiếp)