Chương 2: Trọng Sinh Thay Đổi Dị Năng (2)

Sau khi bán phòng, Lâm Nam liền mua một cái biệt thự lưng chừng núi ở thành phố Y.

Đau lòng giao ra 100 vạn tiền cọc, Lâm Nam sở hữu một biệt thự đơn lập có sân vườn.

Sở dĩ mua ở thành phố Y là bởi vì thành phố Y sau khi tận thế trở thành một căn cứ lớn ở phương nam. Trước kia Lâm Nam cũng không biết những điều này, sau khi trải qua tận thế mới biết được hóa ra thành phố Y mặc dù không phải thành phố lớn cấp một, nhưng lại là trọng điểm triển khai chiến lược phòng thủ quốc gia.

Đất rộng người thưa, có quân đội trấn giữ, nhanh chóng thành lập căn cứ cứu người trong những ngày đầu tận thế, dù sao thành phố Y trước khi Lâm Nam chết vẫn rất an ổn, so với Lâm Nam sống lâu hơn nhiều.

Ngẫm lại cũng đúng thôi, dân số thành phố G quá dày đặc, sau khi tận thế bùng nổ, chỉ còn lại không đến một triệu người. Ngược lại, một số lượng lớn người dân ở các thành phố hạng ba và hạng bốn với đất đai rộng lớn và dân số thưa thớt đã sống sót.

Dần dần, các căn cứ lớn nhỏ lần lượt được thành lập, tranh giành sinh cơ và hy vọng sống cho những con người còn đang kéo dài hơi tàn.

Thành phố Y có diện tích lớn, đó là lý do tại sao Lâm Nam có thể mua một căn biệt thự đơn lập có sân vườn rộng nửa mẫu đất rộng rãi với số tiền đặt cọc 100 vạn. Nhà ở thành phố cấp bốn không có giá trị lắm, nếu như ở thành phố G, 100 vạn đừng nói tới sân vườn, đến một căn phòng cũng không chắc có thể mua được.

Sau khi mua xong phòng ở, trong tay Lâm Nam còn lại ước chừng trên dưới 250 vạn tiền mặt. Số tiền mặt này một bộ phận dùng để mua vật tư, một bộ phận cô định dùng để cải tạo biệt thự.

Tóm lại bất kể thế nào đều phải sống sót, không có không gian dị năng thì sao chứ, cô vẫn có thể thay đổi cách sống khác.

Có lẽ làm ruộng bán rau cung cấp rau quả cho căn cứ cũng là một cách sống tốt.

Hành động mua bán phòng ở của Lâm Nam động tác quá lớn rất nhanh dẫn đến sự chú ý của bạn thân cô, không lâu sau cô bạn thân Trần Hiểu Băng liền gọi tới.

"Nam Nam, cậu gần đây xảy ra chuyện gì à?"

"Về quê dưỡng lão chứ gì, tớ chán sống ở thành phố G rồi." Lâm Nam trêu đùa nói.

Chuyện tận thế không không thể nói ra lời, Lâm Nam cũng không có ý định nói với bên ngoài.

"Cậu cũng không sợ mẹ cậu tìm đến cửa hút máu." Trần Hiểu Băng ở trong điện thoại phàn nàn.



Lâm Nam vốn là người thành phố Y, mẹ của cô tái giá cũng ở thành phố Y. Lâm Nam trước kia không chịu thua kém, mới mười mấy tuổi tuổi liền cầm thẻ căn cước tự chạy đến thành phố G phấn đấu, lúc này mới nhờ khoảng cách mà thoát ly mẹ và em trai.

"Sợ cái gì, tớ sẽ không giống trước kia đâu. Bọn họ sống hay chết không liên quan đến tớ." Lâm Nam lạnh lùng nói.

Từ sau khi cô bị em dâu đẩy vào đám Zombie khiến cô bị chúng cào thương rồi còn bị một nhà em trai vứt bỏ, cô cùng bọn họ đã không còn mối liên hệ gì nữa.

"Cậu hiểu rõ là được." Trần Hiểu Băng trong lòng vẫn có chút không nỡ, sợ Lâm Nam cái bánh bao mềm này tiếp tục bị chó gặm.

"Thế cậu không làm ngành trang phục nữa?" Biết được Lâm Nam không có chuyện gì rồi, Trần Hiểu Băng lại tiếp tục lo lắng cuộc sống bạn mình. Mấy chục vạn tiền tiết kiệm thì có là gì đâu, bệnh nặng một cái thì tiền mấy cũng không đủ.

Với Trần Hiều Băng, hai cô có quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, thậm chí cô ấy còn biết Lâm Nam có bao nhiêu tiền trong tài khoản.

Trần Hiểu Băng là bạn học cấp hai của Lâm Nam. Theo lý mà nói loại người phú nhị đại như Trần Hiểu Băng thường sẽ không thích gì một cái bánh bao ngốc nghếch xuất thân nông thôn như Lâm Nam. Nhưng ai biết đâu được một lần Trần Hiểu Băng ngoài ý muốn rơi xuống nước lại chỉ có Lâm Nam là người duy nhất nhảy xuống cứu.

Trần Hiểu Băng trong nhà có tiền, cha cô ấy tại thành phố Y làm cái chức vị bí thư không lớn không nhỏ, xinh đẹp học giỏi lại có chút cao ngạo, nên trong lớp có không ít người đố kị, bị bạn học nữ xa lánh.

Sau vụ việc rơi xuống nước, cha mẹ Trần Hiểu Băng liền mang cô ấy đến thành phố G học. Chẳng qua Trần Hiểu Băng cũng không cắt đứt liên lạc với Lâm Nam, vẫn thư từ qua lại, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè còn cố ý về thành phố Y tìm Lâm Nam chơi.

Lòng tốt cứu mạng khi còn trẻ liền tạo nên tình bạn giữa hai cô gái hơn mười mấy năm, Trần Hiểu Băng một bên mồm nói ghét bỏ Lâm Nam không cố gắng, một bên thì dùng đủ loại phương pháp tẩy não Lâm Nam, ý muốn cố đưa Lâm Nam thoát khỏi số mệnh bị đứa em trai ma quỷ hút máu.

Trần Hiểu Băng sau khi thi đậu đại học liền chuyển đến thành phố G học, cô ấy giật dây Lâm Nam đã sớm bị thôi học, trộm thẻ căn cước đi thành phố G phấn đấu. Đây cũng là một trong những lý do tại sao Lâm Nam, một học sinh bỏ học trung học không biết gì, có thể thuận lợi phát triển ở thành phố G.

"Băng Băng, cậu có muốn mua một căn ở kế bên tớ không? Tớ chỉ cho cậu nhà cửa thế nào nhé? Cuối tuần cậu có thể lái xe tới đây chơi." Lâm Nam không phải người lòng lang dạ thú, Trần Hiểu Băng mặc dù miệng độc, mắng chửi người có chút tàn nhẫn, nhưng đều là vì tốt cho cô, Lâm Nam đương nhiên cũng muốn tận lực đối xử tốt với cô ấy.

Chờ tới khi tận thế gần bộ phát thì tìm cớ gì đó lừa gạt một nhà Trần Hiểu Băng trở về thành phố Y, thế thì cả nhà Băng Băng cũng có thể thoát khỏi vận mệnh bị Zombie cắn chết.

"Được nha, vậy thì mua một căn. Cùng nhau dưỡng lão." Trần Hiểu Băng thờ ơ nói, dù sao thành phố Y sơn thanh thủy tú, nơi Lâm Nam mua cái biệt thự kia hoàn cảnh cũng không tệ, mua để nghỉ dưỡng cũng được. Lúc nào cãi nhau với chồng có thể đến chổ Lâm Nam ăn chực.