Chương 2
Khối thân thể này của Tống Lê Nhiên đúng là tuyệt hảo. Thân hình có độ cao tiêu chuẩn là 1m72. Diện mạo cũng rất xuất chúng, là đại mỹ nữ.
Dù sao thì, gien Tống gia cũng là loại gien tốt, có anh trai Tống Hi Dạ làm điển hình, nam thần tổng giám đốc lãnh khốc luôn được hoan nghênh. Mà Ba của họ chưa đến năm mươi tuổi, vẫn có khí chất làm soái đại thúc.
Khuôn mặt của Tống Lê Nhiên là điển hình của các di nương thời xưa. Yêu kiều ngàn vạn, ngoại hình yêu mị, diễm lệ. Ngũ quan tinh xảo, quyến rũ, dáng người nóng bỏng, có lồi có lõm, thêm đôi chân dài thẳng tắp càng thêm hấp dẫn.
Nhưng thật đáng tiếc, Tống Lê Nhiên (nguyên chủ) không phải loại hình mà Nam Cung Thương yêu thích, bởi vì loại hình của hắn ta là nữ thần cao lãnh lạnh bạc giống như Vũ Nhiêu. Mà Tống Lê Nhiên chính là loại hại nước hại dân sủng phi, gian phi.
Thay một bộ y phục thoải mái, Tống Lê Nhiên ngắm nhìn mái tóc quăn cuộn sóng đã được Tống Lê Nhiên (nguyên chủ) nhuộm thành màu nâu. Tống Lê nhiên cho rằng, khối thân thể này làm cô rất vừa lòng.
Tuy rằng, tố chất thân thể không bằng lúc trước, nhưng tiềm năng vẫn như vậy, cô vốn không có ghét bỏ. Dù sao có thể sống, đối với cô đó đã là rất may mắn rồi.
Xem hết từ đầu đến chân, đợi chính thưởng thức xong dung mạo, dáng người cả trước, cả sau của chính mình. Tống Lê Nhiên mới cất bước xuống lầu kiếm ăn.
Tống Lê Nhiên đi đến phòng khách, thì thấy Tống quản gia, vị Lương Bá này sủng đại thiểu thư nhất, những người khác thi nhau mỉm cười.
“Đại tiểu thư, đã tới giờ dùng cơm tối, tiểu thư muốn ăn hay không?” Trên khuôn mặt của ông để lộ nụ cười tiêu chuẩn, hỏi Tống Lê Nhiên.
Hồi trước, ông là con của quản gia đời trước, từ bé đã được nhận nuôi bởi nhà của ba. Công tác tẩy não lên người ông là phải trung thành với Tống gia, trung thành với nguyên chủ. Cho nên đối mặt với nguyên chủ, lương bá còn rất cung kính.
Lương bá nhìn Tống Lê Nhiên lớn lên thành đại tiểu thư. Tống Lê Nhiên đối với ông đều rất bình thường. Người Tống gia luôn che giấu khuyết điểm, kể cả là đại quản gia. Vậy nên ông mới có thể che chở đại thiếu gia, cùng với đại tiểu thư.
Ba của Lương bá là theo gia gia của Tống Lê Nhiên. Từ lúc ba của Tống Lê Nhiên tiếp nhận Tống gia, ba của lương bá cũng về hưu theo Tống gia gia, chăm lo sinh hoạt hằng ngày, từ đó Lương bá trở thành Tống gia tân quản gia.
Mà con của lương bá đi theo anh trai của Tống Lê Nhiên, Tống Hi Dạ. Đợi anh tiếp nhận Tống gia trở thành chủ của Tống gia, con của lương bá sẽ thành Tống gia tân quản gia.
Mà hiện tại, Tống Hi Dạ còn là Tổng giám đốc của tập đoàn, cũng không phải là Tống gia gia chủ nên con của lương bá đi theo Tống Hi Dạ làm trợ lý.
Lương bá cùng con được huấn luyện trở thành quản gia rất bài bản. Bất luận là thế giới của xã hội thượng lưu Tống quản gia vẫn phải là quen với lễ nghi, phong tục ở Trung Quốc, kể cả có là kiểu quản gia Anh đi chăng nữa. Nếu không, sẽ không thể trở thành quản gia được đề cử.
Mà lương bá năm đó nổi trội xuất sắc, thành tích vượt qua anh em trong nhà, trở thành Tống gia đai quản gia. Mà con ông, cũng lấy thành tích xuất sắc để mà trở thành trợ lý đắc lực của Tống Hi Dạ.
Hiện tại, Tống Hi Dạ tiếp nhận tập đoàn, thân là chủ tịch, Tống ba ba lại rạo rực, vui vẻ nghỉ phép đi du lịch vòng quanh thế giới. Đem công ty cùng Tống gia quăng hết cho con trai, hoàn toàn không lo sợ con trai sẽ phá hủy công ty.
Tuy rằng, Tống Hi Dạ không phải là Tống gia gia chủ, không chính thức trở thành người cầm đầu tập đoàn. Nhưng hắn lại là tổng giám đốc, chức vụ cao thứ hai chỉ sau chủ tịch. Chủ tịch không nhúng tay vào việc của tập đoàn thì tổng giám đốc có hết thảy quyền quyết định.
Tống ba ba nghỉ phép là để đi tìm tình yêu phải không? Lương bá không đi theo giúp đỡ Tống ba ba mà lại ở nhà chiếu cố đại thiếu gia và đại tiểu thư.
Lương bá trông cũng không đến năm mươi tuổi, bộ dạng cũng rất soái, tuấn lãng, tao nhã. Quả thực so với lão gia quý sờ tộc cũng rất có khí chất.
Tống Lê Nhiên thở dài một hơi, trước mặt cô la người tuấn mỹ bất phàm, hiểu rõ lễ nghi, toàn thân so với xã hội thượng lưu so ra chỉ có hơn chứ không có kém chính là quản gia nhà bọn họ.
Tống Lê Nhiên thực sự không hiểu rõ Tống gia là mấy bởi vì trong truyện chỉ có nhắc tới việc Tống gia, tập đoàn cùng hai anh em họ Tống có ân oán với nữ chủ mà thôi.
Tống Lê Nhiên nhìn khí chất hoàn mỹ của lương bá, nhịn không đucợ thở dài một hơi. Nội tình của Tống gia rất lớn. Nhưng cô không có trí nhớ của nguyên chủ, trong sách cũng không viết gì nhiều về bối cảnh của Tống gia, cô rất ngạc nhiên về Tống gia.
“Chú, anh trai cháu không về sao?” Tống Lê Nhiên nhớ tới anh trai đem em gái trở thành bảo bối trân quý trong tay, che chở, yêu chiều hết mực. Nhịn không được mà rất muốn gặp nam nhân này.
Kiếp trước của Tống Lê Nhiên là một cô nhi, không cha không mẹ, từ bé đã bị đoàn lính đánh thuê cướp được từ nhà kho đem về nuôi lớn, cho tới bây giờ đều không có 'sinh vật' như là anh trai yêu chiều cô.
Cô sống ở Sinh Tử Gian mà lớn lên, phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, phải nghĩ biện pháp để có thể sống sót. Cho nên, tới bây giờ đều không có người yêu chiều, rất hâm mộ.
Trong sách, cô biết được Tống Lê Nhiên luôn được anh trai Tống Hi Dạ sủng nịch, cho dù có làm sai, hắn vẫn là người che mưa chắn gió cho Tống Lê Nhiên.
Nếu hai người không phải anh em, cô đã nghĩ là Tống Hi Dạ đối với Tống Lê Nhiên là thật lòng yêu thương--. Đương nhiên không có khả năng. Bởi vì Tống Hi Dạ chỉ là một muội khống cường đại lên cấp số nhân mà thôi.
“Hình như hôm nay đại thiếu gia rất bận, tôi không có nhận được chỉ thị về việc đại thiếu gia sẽ về lúc nào.”
Lương bá nói với Tống Lê Nhiên, đối với việc tình anh em này, ông rất vui.
“Dạo này công ty nhiều việc lắm sao?” Tống Lê Nhiên không biết gì về nơi này, bởi vì đây không phải là thời đại của cô. Đối với việc ở thế giới này, cô hoàn toàn mù mờ.
“Hẳn là vậy. Dù sao thì cuối năm mà, có đủ loại tổng kết.” Hồi trước, Lương bá đã từng đi theo Tống ba ba làm trợ lý, ông cũng có am hiểu đôi chút về nghiệp vụ.
“Ồ.” Tống Lê Nhiên thất vọng lên tiếng. Nhưng nghĩ lại, dù sao Tống Hi Dạ cũng là người phải quản lý tất cả mọi việc trong công ty, cô như được khai thông, không nghĩ đến việc này nữa. “Cho cháu ít cơm ta* là được rồi.”
*Thức ăn truyền thống của nước nhà.
Không quan tâm đến việc có hay không gặp được Tống Hi Dạ, hiện tại, cô chỉ chú ý đến việc ăn. Ở thế giới kia, cô toàn phải ăn, uống thuốc dinh dưỡng đến phát chán rồi.
Tống Lê Nhiên là nữ vương lính đánh thuê, có tiếng trong lĩnh vực này. Muốn ăn đồ tự nhiên thì cũng có thể. Đáng tiếc, chỉ khi nghỉ ngơi cô mới có thể ăn, còn khi làm nhiệm vụ cũng chỉ có thể ăn viên thuốc dinh dưỡng.
Nhưng giờ lại khác, cô có thể thưởng thức món ăn ngon, đặc biệt là đầu bếp của Tống gia. Đạt tiêu chuẩn năm sao. Mới nghĩ đến thôi mà nước miếng đã trực trào ra.
“Đại tiểu thư ăn cơm ta?” Đại quản gia kinh ngạc nhìn Tống Lê Nhiên, đại tiểu thư không ăn cơm tây mà lại ăn cơm ta? Dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng đại quản gia vẫn làm theo chức trách.
“Vâng đại tiểu thư chờ một chút, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị.”
Nói rồi, Lương Bá mỉm cười xoay người chạy vào bếp, phân phó mọi người cấp tốc chuẩn bị bữa tối.
Mười phút sau, cổng to của Tống gia đột nhiên mở ra, một chiếc Maybach xa hoa tiến vào trước sân thì dừng lại.
Một người tuấn mỹ lãnh khốc bước xuống, thân cao 1m8 mấy. Trên mình khoác một bộ âu phục xám bạc, toàn thân như phủ một lớp băng lãnh, lại còn đẹp trai vạn phần khiến nhóm hầu gái nữ không nhịn được mà liếc nhìn.
Tống gia đại thiếu gia Tống Hi Dạ là điển hình đại soái ca, phi thường nam nhân. Cao 1m87 khoác lên bộ âu phục xám bạc. Thân cao, chân dài toát ra khí tức vương giả, rất đẹp trai.
Khuôn mặt của Tống Hi Dạ khá giống ba, lại có thêm ngũ quan tinh xảo giống mẹ. Làn da không tính là trắng nõn nhưng cũng không quá đen. Khuôn mặt thêm vạn phần đẹp trai.
Vậy mà, Tống Đại thiếu gia vừa về đến là tốc biến đến gần em gái, biểu tình của hắn nhu hòa không ít.
Đương nhiên, Tống Đại thiếu gia ôn nhu không ai đủ năng lực để phát hiện ra. Chỉ có mình hắn là tự biết mà thôi.
“Hôm nay đã khá hơn chưa?” Ánh mắt của Tống Hi Dạ thập phần ôn nhu. Giọng nói cũng dịu dàng, chậm rãi không ít. Vậy mà đối với người khác chỉ lạnh lùng, không cho đến một cái liếc mắt. Đối đãi có khác biệt rõ rệt.
Trừ bỏ em gái của hắn, không ai có đủ vinh dự để có được sự ôn nhu của hắn. Nam nhân thì càng không.
Cho nên, mấy ngày trước, Nam Cung Thương đả thương em gái của hắn, hắn mới sang công ty của người kia chất vấn. Hắn chỉ muốn băm nhuyễn hắn ra để trả thù cho em gái.
Nhưng đáng tiếc, Nam Cung Thương không phải loại người ăn chơi trác táng, mà so sánh với Tống Hi Dạ cũng không có gì sai biệt lắm. Cùng Tống Hi Dạ chia sẻ T thị, cũng là bá đạo đại tổng giám đốc.
Vì vậy, Tống Hi Dạ muốn gây sự với Nam Cung Thương cũng không phải dễ dàng, lại còn đang là cửa ải cuối năm. Muôn đánh bại Nam Cung Thương cũng cần rất nhiều khí lực.
Tống Đại Thiếu mới là người không quan tâm đến việc khó đối phó hay không khó đối phó. Đối với hắn, những người khi dễ em gái hắn như Nam Cung Thương, hắn chắc chắn không dễ dàng buông tha.
Muội khống chính là như vậy.
Tống Lê Nhiên thất thần ngắm nhìn đại soái ca. Cô kiếp trước cô đơn cả đời, không có tìm đối tượng nào để kết hôn, nay gặp được người mọi phương diện đều ưu tú lại chính là anh trai của cô. Liệu có thể ngược đãi tâm hồn bé nhỏ này của cô mãi thế này sao?
“Tiểu Lê?” Tống Hi Dạ nhìn em gái thất thần, hơi nhíu mày. Dùng tay hua hua trước mặt cô, nhằm đánh thức cô khỏi tình trạng này.
Tống Lê Nhiên phục hồi tinh thần, ngượng ngùng cười cười. Tỏ vẻ như thế nhưng ngắm mỹ nam đến thất thần đúng là ngượng với uy danh nữ vương lính đánh thuê của cô.
“Em đã không sao nữa rồi.” Tống Lê Nhiên sau khi nói bóng, nói gió mới biết được là chính cô mấy ngày trước, dây dưa với Nam Cung Thương, làm chính mình bị thương.
Mà biết được em gái bị thương, đầu sỏ gây nên việc này lại chính là Nam Cung Thương. Thân là một muội khống, làm sao Tống Hi Dạ không tức giận, gây sự với Nam Cung Thương được cơ chứ!?
Tống Lê Nhiên bĩu môi, thấy rằng anh trai quả thực là rất ngạc nhiên. Nam nhân như Nam Cung Thương, cô có hảo cảm chắc là có mắt như mù.