Ngày thi hành án phạt đã đến, người của Thận hình ti bắt đầu lôi đám phản quân ra giữa kinh thành. Trúc Thanh Hi một mình đến đại lao tìm Mộng An Nguyệt Nhất.
Mộng An Nguyệt Nhất tóc tai rối loạn, vết bỏng trên mặt lộ ra, hai tay bị xích sắt còng đến túa máu, cả người không ít thương tích. Mộng An Nguyệt Nhất hất mắt nhìn Trúc Thanh Hi.
"Ta chờ ngươi mãi. Trước khi chết ta muốn biết làm thế nào ngươi lại điều tra ra thân phận của ta?"
"Là nhờ vào dòng thơ dưới bức tranh của cô nương và Tạ Mỗ."
Mộng An Nguyệt Nhất cười cay đắng.
"Thật không ngờ vật ta nâng niu nhất lại là vật đưa ta đến cái chết."
"Cô nương nhầm rồi. Tạ Mỗ làm nhiều chuyện xấu như vậy ắt sẽ có sơ hở, tìm ra cô nương cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Vật đưa cô nương đến cái chết không phải là bức tranh hay dòng thơ mà là chính lòng hận thù của cô nương."
Đôi mắt đỏ au của Mộng An Nguyệt Nhất giàn giụa nước mắt, nàng ta gào lên.
"Ngươi thì biết gì chứ. Ngươi đã từng mất đi người thân chưa? Mẫu thân của ta chết oan uổng là do tên cẩu Hoàng đế mất nhân tính. Ta làm những điều này là báo thù cho mẫu thân, báo thù cho những tính mạng vô tội."
"Vậy cô nương thì sao? Cô nương thừa biết Tạ Mỗ toan tính ám sát Nhị gia hết lần này đến lần khác, cô nương vẫn cung cấp độc dược, tẩm độc vào vũ khí, gián tiếp lấy mạng Nhị gia. Nhị gia thì có liên quan gì đến cái chết của mẫu thân cô nương? Cô nương ở bên cạnh ủng hộ Tạ Mỗ xây dựng thế lực riêng, vậy cô nương có từng nghĩ qua, nếu thật sự có ngày Tạ Mỗ đem quân tạo phản, cả Hoàng cung biến thành một trận hỗn chiến sẽ biết bao nhiêu người vô can thiệt mạng? Cô nương muốn lặp lại lỗi sai như vậy lần nữa ư?"
Trúc Thanh Hi trừng mắt, đem lời nói đanh thép giáo huấn người trước mặt.
Mộng An Nguyệt Nhất lùi lại rồi ngồi phịch xuống đất, nàng ta ôm mặt khóc nức nở, nàng sai rồi sao? Bao nhiêu năm qua nàng bị hận thù che mắt, cả ngày chỉ suy nghĩ đến việc phải gϊếŧ được Hoàng Thượng. Tên thị vệ nói đúng, nàng chính là đang gián tiếp hại chết người vô tội.
"Nguyệt Nhất cô nương, đã đến lúc cô nương phải trả giá cho lỗi lầm của mình rồi. Ta đưa cô nương đến một nơi thành toàn cho cô nương lần cuối."
Tạ Mỗ bị giam một nơi riêng biệt, Trúc Thanh Hi dùng lệnh bài của Tạ Lục Khôn lấy đặc quyền đưa Mộng An Nguyệt Nhất vào thăm hắn. Tạ Mỗ cổ đeo gông, tứ chi bị xích chặt, dùng hình liên tục nhiều ngày khiến hắn thân tàn ma dại. Khi thấy Mộng An Nguyệt Nhất, Tạ Mỗ xúc động cất giọng thều thào.
"Nguyệt Nhất..."
Đôi tay run rẩy của Mộng An Nguyệt Nhất vuốt dọc gương mặt Tạ Mỗ. Nàng kìm những giọt lệ đang trực chờ rơi xuống.
"Tạ Mỗ, xin lỗi, thϊếp không thể ở bên chàng đến cuối đời."
"Nguyệt Nhất, là lỗi tại ta, là ta không bảo vệ được nàng..."
Tạ Mỗ thốt ra lời cay đắng. Mộng An Nguyệt Nhất lắc đầu.
"Cuộc đời Mộng An Nguyệt Nhất thϊếp sai rất nhiều, duy nhất một điều thϊếp làm đúng là yêu chàng..."
Nàng kiễng người hôn Tạ Mỗ, một nụ hôn thống khổ.
"Hứa với thϊếp, chàng phải sống đến cùng. Sống an yên vui vẻ."
"Được, ta hứa với nàng."
Lời của Mộng An Nguyệt Nhất đứt quãng, tiếng nấc dội lên.
"Tạ Mỗ, thϊếp phải đi rồi...Chàng...bảo trọng..."
Dứt lời Mộng An Nguyệt Nhất buông Tạ Mỗ, dứt khoát quay lưng đi khỏi.
"Nguyệt Nhất..." Tạ Mỗ gào lên một tiếng thê lương.
Đại lao vang vọng tiếng ai oán, người ở lại, kẻ rời đi, sự chia ly mãi mãi, vết thương lòng đau đớn gấp trăm ngàn lần vết thương thể xác, yêu nhau như thế nhưng sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau.
Khoảnh khắc trước khi đao phủ hành quyết, Mộng An Nguyệt Nhất đã cười, nàng cười rất đẹp, cuối cùng nàng cũng có thể thanh thản ra đi, kết thúc cuộc sống khổ cực. Nàng sẽ gặp lại mẫu thân, ở nơi đó nàng nhất định hạnh phúc.
Trúc Thanh Hi ôm bình rượu nhớ lại cảnh biệt ly của Tạ Mỗ và Mộng An Nguyệt Nhất tâm trạng bị kéo xuống rất nhiều. Nàng đứng trước hồ sen, đêm nay là một đêm trăng rằm, cả bầu trời đen kịt duy nhất một ánh trăng sáng, đẹp đến đau lòng.
"Nếu biết trước nàng đa sầu như vậy, ta đã không cho phép nàng đến Thận hình ti."
Tạ Lục Khôn đến bên cạnh nàng, Trúc Thanh Hi tựa đầu vào vai hắn.
"Tạ Mỗ năm thê bảy thϊếp nhưng vẫn luôn để trống vị trí đích phúc tấn cho Mộng An Nguyệt Nhất. Nếu Tạ Mỗ không phải là đại a ca, Mộng An Nguyệt Nhất cũng không phải nữ nhi của Mộng An Tích phải chăng cả hai đã hạnh phúc?"
"Nếu kiếp này không thể hạnh phúc bên nhau, ta nghĩ ông trời sẽ an bài cho họ gặp nhau ở kiếp khác." Tạ Lục Khôn trầm tĩnh nói.
Trúc Thanh Hi loạng choạng đứng dậy, tay cầm bình rượu chỉ thẳng lên trời.
"Vậy chắc hẳn ông trời đã rất ưu ái với ta. Không những kiếp này để ta gặp được Nhị gia mà kiếp sau cũng có thể cùng người nên duyên phu thê. Ông trời, cảm tạ ông."
"Nàng say rồi sao?"
Tạ Lục Khôn đỡ Trúc Thanh Hi vào lòng, hắn bồng nàng về phòng.
Trúc Thanh Hi say ngất, Tạ Lục Khôn ngắm nàng an tĩnh ngủ.
"Hi vọng đúng như nàng nói, không chỉ có kiếp này mà cả kiếp sau có thể kết phu thê cùng nàng."