Chương 2: BẮT ĐẦU CUỘC ĐỜI MỚI

"Cô nương, người tỉnh lại rồi. Cô nương." Tiếng cô gái trẻ loáng thoáng.

"Phu nhân người mau xem, cô nương tỉnh lại rồi."

Dương Anh cô chưa chết? Cô khó khăn đảo mắt xung quanh. Nhưng đây đâu phải bệnh viện. Xung quanh được trang trí cổ xưa, rất giống phim cổ trang Dương Anh hay xem. Có một người phụ nữ, tóc búi cao cài trâm ngọc, mặc trên mình bộ cổ trang thanh nhã tiến gần lại phía cô, theo sau bà còn có một cô gái và một đứa bé ăn vận đơn giản hơn.

"Hi nhi. Con tỉnh lại rồi. Tạ ơn trời đất. Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi. Mau mời Từ thái y."

Bà ôm lấy Dương Anh vào lòng.

Dương Anh không cao lắm nhưng cũng tầm 1m65, bà ta làm sao có thể ôm cô lên dễ dàng như vậy. Còn Hi nhi là ai, chẳng lẽ bà đang gọi cô?

Cô khó khăn đẩy người phụ nữ ra khỏi mình. "Bà là ai?"

"Hi nhi, con quên rồi sao? Ta là mẫu thân của con."

"Phu nhân, thái y đến rồi."

Người đàn ông đứng tuổi, tay xách hộp dụng cụ, hớt hải đi vào.

"Từ thái y, ông mau xem." Bà ta buông cô để cho ông ta bắt mạch cho Dương Anh.

Sau một hồi xem xét Dương Anh nhìn ra được ông là một vị bác sĩ Đông Y. Chẩn mạch, bắt thuốc tương đối giống với những gì cô từng đọc trong sách.

"Cô nương có nhớ tên mình là gì không?" Ông ta hỏi.

"Trúc Dương Anh." Dương Anh đáp nhanh, tâm trí cô hoàn toàn bình ổn.

Người phụ nữ ngạc nhiên đến lo sợ.

"Hi nhi, con sao vậy? Trúc Dương Anh là ai? Con là Trúc Thanh Hi, *quý nữ của *Lĩnh thị vệ Nội đại thần Trúc Ang Cư. Ta là Khang Nguyệt Cơ, tiểu nương của con."

"Khang phu nhân, cô nương tuổi còn nhỏ đã qua khỏi cơn đại nạn vừa rồi là kì tích. Mạch đập ổn định, chỉ có điều trí nhớ có thể tạm thời chưa hồi phục. Phu nhân yên tâm, ta sẽ kê cho cô nương thêm vài thang thuốc bổ não."

Nghe tới đây Dương Anh liền ngắt lời ông ta, quay sang người phụ nữ.

"Khoan đã, bà bảo tôi là ai?"

"Con là Trúc Thanh Hi."

"Tôi bao nhiêu tuổi?"

"8 tuổi"

"8 tuổi?"

Dương Anh hoảng hốt, cô nhìn xuống người mình. Tay và chân bé xíu. Quả thực là hình hài của một đứa trẻ. Cô đảo mắt xung quanh, nhìn nhận những điều kì lạ đang xảy ra, Dương Anh cô hình như xuyên không rồi. Cô nghĩ về gia đình, nghĩ về bố mẹ, chồng và cả các con cô nữa, lòng cô đau thắt. Dương Anh không ngăn được nước mắt, cô chỉ hi vọng ở hiện tại mọi người không quá đau buồn, cô sẽ cố gắng sống ở kiếp này thật tốt, sống cuộc đời Trúc Thanh Hi oai phong không uổng phí.

*quý nữ: con gái út

*Lĩnh thị vệ Nội đại thần: hàm Chính nhất phẩm, dành cho các võ quan cao cấp