Mặc dù đồ đạc được công ty dịch vụ chuyển đến nhưng Hắc Phong và Kỉ Lam Thanh vẫn cảm thấy rất mệt, sau khi ăn xong, hai người nằm trên ghế sô pha xem TV.
Dù cho Hắc Phong cố gắng che đậy nhưng Kỉ Lam Thanh vẫn nhìn ra được sơ hở.
"Hắc Phong, em mệt quá, chúng ta đi nghỉ ngơi sớm đi. Em ngày mai sẽ dậy sớm, đi mua sắm những thứ cần thiết."Kỉ Lam Thanh nép vào người Hắc Phong, nghịch nghịch những ngón tay thon gầy của đối phương. Nửa làm nũng nửa nịnh nọt nói : " Em đi lên tắm rửa nghỉ ngơi trước đó nha." Hắc Phong còn chưa kịp trả lời, đã thấy Kỉ Lam Thanh vội vàng chạy lên lầu, lúc lâu sau Hắc Phong chậm rãi về phòng, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, biết người kia đang còn ở trong đó.
"Được rồi, anh đi tắm rửa đi, em nghỉ ngơi trước một chút." Hắc Phong cau mày nhìn Kỉ Lam Thanh quấn chặt khăn tắm chui vào chăn, chỉ để lộ mái tóc nâu ra phía ngoài.
Hắc Phong có chút ngẩn người, cầm một bộ quần áo lên liền đi tắm rửa.
Dòng nước ấm áp chảy dọc xuống da thịt, dọc theo sống lưng rộng lớn, chạm đến eo gầy, chạy dọc đến bờ mông, cuối cùng chảy đến đôi chân mảnh mai rồi chảy xuống đất ...
Hắc Phong sắc mặt trầm xuống, và đôi mắt của y thậm chí càng thâm sâu và mạnh mẽ hơn.
Nghĩ đến Kỉ Lam Thanh đang nằm trên giường của mình, Hắc Phong chỉ cảm thấy thân dưới căng trướng, sau khi tắm rửa thật nhanh, Hắc Phong mặc áo choàng tắm vào và đi ra ngoài.
Nhìn khuôn mặt có phần tái nhợt trong gương, Hắc Phong lấy tay vỗ nhẹ lên má vài cái cho đến khi sắc mặt trở nên hơi hồng hào mới dừng lại.
Hắc Phong nhíu mày nhìn bộ dạng ăn mặc chỉnh tề trong gương, vươn tay kéo áo choàng tắm xuống cho đến khi lộ ra ti ngực, nhưng khi đi ra ngoài y lại kéo lên, chỉ để lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Hắc Phong nhìn vào gương âm thầm ngưỡng mộ, sau đó tìm một tư thế mà y cho là gợi cảm và quyến rũ nhất, trước khi thẳng lưng bước ra ngoài.
Vừa đặt tay phải lên nắm cửa, Hắc Phong đột nhiên dừng lại, xoay người lấy lọ thuốc từ trong túi quần đã thay ra, bỏ ba viên thuốc vào miệng sau đó mới mở cửa bước ra ngoài.
Nhìn "cái túi nhỏ căng phồng" nằm trên chiếc giường rộng lớn, Hắc Phong mỉm cười đi về phía Kỉ Lam Thanh.
Hắc Phong nhấc chăn lên sau đó nằm xuống, nghiêng người ôm Kỉ Lam Thanh vào lòng. Nhận thấy thân thể thả lỏng và hơi thở đều đều của người trong lòng. Hắc Phong cười bất lực, Kỉ Lam Thanh ngủ cũng khá là nhanh.
Nhìn lại kiểu cố ý mặc gợi cảm của bản thân, Hắc Phong tiếc nuối thở dài vì kế hoạch đã bị hủy bỏ.
"Quên đi, hôm nay anh sẽ tha cho em, một lúc nào đó anh sẽ lấy lại gấp đôi." Nhìn vẻ mặt ngủ say có phần mệt mỏi của Kỉ Lam Thanh, Hắc Phong không đành lòng đánh thức người ta dậy.
Quay người tắt đèn, giang rộng tay ôm lấy Kỉ Lam Thanh trong lòng, tươi cười nhắm mắt lại.
Giấc ngủ này, Hắc Phong ngủ rất ngon, chỉ khi tỉnh dậy y mới phát hiện Lam Thanh đã không còn nằm bên cạnh.
"Bác Trương, Lam Thanh đâu?" Hắc Phong xuống lầu, nhìn quanh không thấy Kỉ Lam Thanh đâu, chỉ có bác Trương và một vài người làm vườn đang cắt tỉa hoa và cây trong sân vườn.
"Cậu Kỉ đang ở trong bếp ..." Bác Trương khẽ cười nói, đặc biệt là khi nghĩ đến việc Lam Thanh không phân biệt được giữa muối và đường, khiến cho quản gia Trương càng buồn cười hơn.
Hắc Phong vừa nghe Kỉ Lam Thanh đang ở trong bếp, không để ý bác Trương đang nói gì, y nhấc chân vội đi đến nhà bếp, nghĩ đến khả năng nấu nướng đáng sợ của Kỉ Lam Thanh, Hắc Phong đột nhiên đen mặt lo sợ.
Về sau nên nói với Bác Trương không được để Kỉ Lam Thanh vào bếp, đặc biệt là vào bếp một mình.
Bác Trương cầm lấy cái kẹp lớn đứng phía sau Hắc Phong, thầm nghĩ đứa trẻ này thật sự rất thích Kỉ Lam Thanh, thích tận đáy lòng, ngay cả lúc này cũng không chờ được.
Tuy nhiên, bác Trương vẫn chưa nói hết rằng, Kỉ Lam Thanh chỉ đang trông nồi canh trong bếp chứ không làm gì cả.