*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cung Nam Mạc đứng lên, đá mạnh vào ghế dựa rồi ra mở cửa, Hắc Phong đứng ở cửa lạnh nhạt chăm chú vào Hắc Tam.
“Chú ba, tuổi lớn rồi không nên tức giận, không tốt cho sức khỏe, nên bớt giận kẻo đổ bệnh đó!”
“Hắc Phong, tôi là chú ba của câu đó!” Hắc Tam mặt mày xanh mét, giọng nói run rẩy tức giận, ngón tay cứ chỉ vào Hắc Phong hét lên: “Ai dạy cậu không coi ai ra gì như thế hả?”
Hắc Phong chậm rãi đi tới, không thèm để ý tới Hắc Tam đang la hét, ánh mắt lạnh lùng ngồi ngả lưng ghế dựa, một lát sau thư thái nói: “Cái ghế này……”
Cung Nam Mạc cười cười, nhanh chân chạy đến ghế dựa nâng cao lên một chút, bộ dáng lúc này cùng với phong cách đạp mạnh ghế lúc nãy thật không giống cùng một người.
“Về sau muốn đá thì đá vào người, ghế dựa đá hỏng rồi còn phải mua lại, lãng phí.”
Hắc Phong lời nói rất bình tĩnh, đôi mắt càng sắc bén âm trầm hơn.
Vốn dĩ đang chờ bị quở trách, Cung Nam Mạc nghệch ra một lúc, sau đó liền nở nụ cười: "Vâng chủ tịch", sau đó liền đi về chỗ mình.
Hắc Tam nghiến răng nghiến lợi nhìn Hắc Phong, đang định nói gì đó liền bị lão Bạch giữ lại: “Chủ tịch Hắc đã đến nên họp thôi.”
Hắc Tam phất tay áo tỏ vẻ khó chịu. Đá vào một chiếc ghế trước mặt, sau đó đi một vòng ngồi vào chỗ của mình.
Hắc Phong ngồi xuống chiếc ghế đã được Cung Nam Mạc chuẩn bị, lạnh lùng nhìn những cổ đông cáo già đang ngồi trước mắt, một tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn nói: "Nam Mạc, nói chú ba chi trả hai vạn, mua lại ghế mới. ”
Cung Nam Mạc nhướng mày, dỏng dạc đáp:“ Được”
Từ lâu đã không vừa mắt Hắc Tam, một cái ghế giá 2 vạn, Hắc Phong dám làm chuyện như thế, cảm giác mới tuyệt làm sao
“Hắc Phong, cậu có ý gì?” Hắc Tam tức giận đứng bật dậy, chiếc ghế phía sau suýt nữa ngã nhào do chịu tác động mạnhq, nếu không có lão Bạch giữ lại thì chiếc ghế đã ngã xuống mặt đất.
“Chủ tịch, thấy chiếc ghế kia thế nào?” Cung Nam Mạc ngẩng mặt lên đắc ý nhìn Hắc Tam, hai chiếc ghế giá 4 vạn, tính giá hữu nghị 1 chút thì là 3 vạn 8.
Dù không thích hai chữ "ba tám" nhưng vẫn vì đồng tiền cố nhịn một chút.
"Nam Mạc, đừng bắt nạt người lớn tuổi. Cái ghế kia còn chưa ngã xuống, trả thêm 10.000 tệ đi." Hắc Phong thản nhiên nói. Hắc Tam hung ác nhìn chằm chằm Hắc Phong: "Tên khốn, mày nghĩ có một mình mày điều hành Hắc Thị đó hả"
Lão cáo già nhận được tin rằng Hắc Phong sức khỏe quá kém, tính mạng nguy kịch phải nhập viện điều trị, tại sao bây giờ người đáng nhẽ đang bệnh lại trông rất ổn như kia?
Mấy năm nay Hắc Tam đều để ý đến Hắc Phong, dù vài lần nghe Hắc Phong nhập viện nhưng cũng không tìm được tin tức xác thực, lần này cuối cùng cũng có tin tức chính xác, nói rằng Hắc Phong lên cơn đau tim nguy hiểm đến tính mạng, lão già không thể ngờ đến cục diện lại đảo chiều so với tính toán của mình.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDHắc Tam vẻ mặt ủ rũ, vẩy tay áo ngồi xuống, bất kể như thế nào lão cũng sẽ nhúng tay vào, không để cho Hắc Phong độc trị Hắc Thị.
Lão Bạch liếc nhìn Hắc Tam, hai người âm thầm nhìn nhau.
Hắc Phong cong môi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười lạnh lùng, tà ác, chẳng những không mất đi vẻ điển trai, ngược lại càng thêm vẻ quỷ dị cuốn hút
Cung Nam Mạc không khỏi lắc đầu, điển trai như vậy nhưng thật đáng tiếc, nếu người ngoài biết Hắc Phong thích nam nhân, không biết sẽ khiến bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan nát đây.
“Tôi là cổ đông lớn nhất.” Hắc Phong thậm chí không thèm nhìn Hắc Tam, cổ đông lớn nhất, điều đó có nghĩa là lời nói có giá trị lớn nhất
Hắc Tam tức giận đến mức ậm ừ tức hai ba cái rồi mới ngồi xuống.
“Hắc Phong, tại sao hôm nay lại triệu tập chúng tôi, Hắc Thị có chuyện gì sao?” Nhìn Hắc Tam bị chơi một vố, lão Bạch thân là người cùng phái đành phải ra mặt.
“Không có chuyện gì, chính là các vị tuổi không còn trẻ nữa cũng đã đến lúc về hưu hưởng thụ tuổi xế chiều rồi.” Hắc Phong nhẹ giọng nói, đừng nói là ánh mắt một chút ánh sáng cũng không thèm cấp cho nhóm cổ đông kia: " Tôi đã tính toán an bài cho các vị rồi, nếu không có vấn đề gì nữa thì làm thủ tục bàn giao đi. ”
Vừa nói xong, cả phòng họp đột nhiên náo động.
“Hắc Phong, cậu có ý tứ gì, đây là muốn tước đoạt quyền lợi của chúng tôi sao!” Lão Bạch vốn đã bình tĩnh lại không nhịn được hung ác nhìn Hắc Phong.
“Hắc Phong, chúng tôi đều là những cổ đông kì cựu của Hắc Thị, cậu thật sự cho rằng Hắc Thị là của một mình cậu sao.”
“Cậu phải biết, nếu không có những cổ đông kì cựu như chúng tôi, sẽ không có Hắc Thị như ngày hôm nay.”
“Bây giờ cậu đủ lông đủ cánh rồi, nghĩ chúng tôi là những lão già chướng mắt cậu sao "
" Hắc Phong, cậu phải biết ơn chúng tôi. Nếu không có chúng tôi, liệu có một Hắc Thị như ngày hôm nay không?
" Mọi người nói mà xem, để có Hắc Thị như ngày hôm nay chúng ta phải đổ biết bao mồ hôi nước mắt cơ chứ, nay tuổi già, sức không còn bao nhiêu thì bị cho là vô dụng, hất đi. "
" Đúng rồi, tôi có một người bạn làm việc trong bệnh viện. " Người ấy nói bệnh tim không phải là bệnh nhẹ. Tốt nhất là không nên làm gì, muốn sống thêm vài năm nữa thì cậu nên nghỉ ngơi đi"
Hắc Tam trừng mắt giận dữ nhìn Hắc Phong. Đáng tiếc, Hắc Phong sắc mặt rất bình tĩnh, không chút dao động nào, cứ như thể người Hắc Tam nói đến hoàn toàn không phải là y.
"Lão Hắc, ông nói thế là ý gì? Ai mắc bệnh tim sức khỏe không tốt? Đây là chuyện lớn đó nha." Lão Bạch cười quỷ dị, nhắc đến bệnh tim.
Những cổ đông khác đều là những người khôn ngoan, làm sao họ không biết được hai người kia có ý tứ gì, đang hướng đến ai.
Mọi người đều hiểu đây là đang nói người bị bệnh tim nên an phận dưỡng bệnh nếu không muốn chết sớm.
Cung Nam Mạc tức giận nghiến răng, định phản bác, nhưng khi nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của Hắc Phong, liền ngừng ý định.
Người khác không biết, nhưng Cung Nam Mạc biết Hắc Phong là một người mưu kế khó lường, càng nham hiểm, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Dưới sự giật dây của Hắc Tam và Lão Bạch, những cổ đông khác đều đổ dồn ánh mắt về phía Hắc Phong, giống như họ cũng nghe đồn Hắc Phong nằm bệnh viện nhưng chả bao giờ thấy được tận mắt nghe được tận tai.
"Hắc Phong, tôi là chú của cậu. Cha của cậu mất rồi. Tôi còn có thể hại cậu sao. Bị bệnh còn không chịu nói cho tôi biết. Thật là đáng buồn." Hắc Tam nói rất nhẹ nhàng từ tốn, như thể người dữ tợn và cáu giận lúc nãy không phải là lão vậy.
Một số cổ đông khác bắt đầu hùa theo Hắc Tam kẻ xướng người họa, như thể Hắc Phong đang hấp hối sắp chết vậy, như thể chỉ cần y chết đi, Hắc Thị liền sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Bọn họ không coi ai ra gì, thậm chí còn thảo luận về cách cải tổ Hắc Thị và làm thế nào để phát triển Hắc Thị, nếu Hắc Phong thực sự không còn
Hắc Phong không nói lời nào, y ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần tựa như đang ngủ, chỉ có l*иg ngực đập mạnh chứng tỏ trong lòng Hắc Phong lúc này không bình tĩnh như biểu hiện.
Dù thế nào đi chăng nữa thì những người này cũng là cổ đông kì cựu của Hắc Thị, là những người có công trong việc phát triển tập đoàn, nhưng giờ đây họ bị quyền lực và tiền bạc sai khiến, họ bị tham vọng chi phối và phản bội tập đoàn