6.
Tôi gọi cho cha tôi trước.
Vừa kết nối, tôi đã nghe thấy tiếng giận dữ mắng chửi của ông ấy: “Con bé đáng ch-t này mày còn biết gọi cho cha à.”
Đây là người cha giàu có thứ thiệt hàng real 100% của tôi sao? Câu đầu tiên mà tôi lấy lòng ông là hỏi cha tôi ăn cơm chưa?
Sau đấy. ông mới nói ra mục đích chính.
“Cha, cha yên tâm, con bây giờ không còn là con của trước kia nữa, hôm nay con tới là để chia tay với tên Hứa Ích đó, từ rày trở đi, tình yêu đối với con chỉ là bèo dạt mây trôi.”
Cha tôi dường như chưa thể thích ứng với sự thay đổi của tôi, dù sao đêm hôm trước tôi đã trốn ra bằng cách trèo cửa sổ để đến gặp Hứa Ích.
Cũng vì Trần Hy Ninh đã nhảy ra bằng cửa sổ và ngã vỡ đầu, nên tôi mới được đưa đến đây.
“Thật sao?” Giọng điệu ông ấy tràn đầy vẻ nghi ngờ.
“Đương nhiên là thật rồi ạ. Nếu nói dối nửa lời thì con đi ngoài đường sẽ bị xe tông ch-t.”
“Cái con nhóc thúi này nói cái gì mà ch-t với không ch-t, nhanh nhanh phỉ phui cái miệng.”
Tôi không ngờ cha tôi khá mê tín nha.
Mà thôi quên đi, coi như là dỗ dành cho ông ấy vui vẻ.
Sau khi làm những theo gì cha nói, ông ấy mới chịu.
Liền ngay, ông ấy còn hầm hừ Đoạn Cảnh Từ phải đối xử thật tốt với tôi.
Đoạn Cảnh Từ nhẹ nhàng cười nói: “Cháu biết rồi, bác Trần.”
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Đoạn Cảnh Từ hỏi tôi đã có dự định tiếp theo chưa?
Nếu đã tới rồi, trước hết đem chuyện với Húa Ích xử lý dứt điểm cho xong.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cười ranh mãnh: “Đoạn Cảnh Từ, giúp em một việc.”
Tôi kể cho Đoạn Cảnh Từ về kế hoạch của tôi, anh ấy nghi ngờ nhìn tôi: “Trần Hy Ninh, em bị ấm đầu à?”
“Có ý gì?”
“Tôi cảm thấy phương pháp này không phải do cái đầu của em có thể nghĩ ra được.”
Tôi giơ tay đấm anh ấy một cái: “Đừng có nói nhảm, giờ chỉ cần nói có giúp em hay không?”
Đoạn Cảnh Từ ôm ngực: “Giúp, giúp mà.”
7.
Hứa Ích vẫn đang bền bỉ gọi điện với nhắn tin cho tôi.
Phiền quá đi mất, tôi bắt máy: “Gom đủ 100 vạn để trả tôi chưa?”
Hứa Ích nói cái giọng như thể đang tan nát cõi lòng:
“Ninh Ninh, nể tình phần tình cảm iu đương của chúng ta nhiều năm, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
Tôi thở dài: “Hứa Ích, anh cảm thấy quan hệ của chúng ta còn vớt vát được sao?”
“Ninh Ninh, anh có thể giải thích tất cả mà, thật sự đó.”
“Tôi không cần anh giải thích.”
Hứa Ích im bặt.
“Còn gì để nói nữa không? Không còn thì tôi cúp máy đây.”
“Khoan! Coi như là em quyết tâm chia tay, hãy cho anh gặp mặt em một lần thôi, anh van em.” Nghe như Hứa Ích sắp khóc.
“Ồ, được thôi.”
Hứa Ích thoáng chốc vui vẻ hơn rất nhiều: “Được, được, ngày mai ba giờ chiều, ngay quán cà phê trước cổng trường học của đôi ta, anh chờ em.”
Tôi ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
“Ngày mai, em muốn đi thật đấy à?” Đoạn Cảnh Từ vừa lau tóc ướt vừa hỏi tôi, rõ ràng vừa mới tắm xong.
Tôi tùy ý gật đầu: “Đi chứ, xem hắn ta còn nghĩ ra được lời nào ‘bay bổng’ nữa không.”
Tôi lập tức dặn anh ấy: “Đừng quên kế hoạch của chúng ta đó nghen.”
“Biết rồi.”
Chiều hôm sau, tôi đến quán cà phê đúng giờ hẹn.
Từ xa đã có thể nhìn thấy Hứa Ích ngồi bên cửa sổ.
Đây là chỗ ngồi yêu thích nhất của Trần Hy Ninh trong thời gian hẹn hò với anh ta.
Hứa Ích thấy tôi bước vào, lập tức đứng dậy kéo ghế cho tôi, còn gọi cho tôi một ly Latte cà phê sữa dừa đưa đến trước mặt tôi.
“Ninh Ninh, cà phê yêu thích của em nè.” Anh ta như chợt nghĩ ra điều gì đó vội nói: “Nóng.”
Hứa Ích lúc này ân cần như vậy, thì ra chính vì cái dáng vẻ bề ngoại quan tâm giả dối này mà Trần Hy Ninh hiền lành bị lừa.
Chỉ là, vị Latte cà phê sữa dừa là loại cà phê yêu thích nhất của Trần Hy Ninh, nhưng không phải của tôi.
Vì thường xuyên phải tăng ca nên mỗi ngày tôi phải bắt đầu với hai ly cà phê kiểu Mỹ.
Lúc mới uống cà phê như vậy, tôi không quen uống đắng, nhưng lâu dần tôi lại càng thấy mê.
“Nói đi.”
Anh ta nhìn ly latte trước mặt tôi: “Ninh Ninh, em không muốn uống sao? Hôm nay trời lạnh quá, vừa từ bên ngoài vào nên hớp ngụm cà phê nóng để xua đi cái lạnh.”
Thằng cha này đúng là tạo nét thật đấy.
Tôi nhấp một ngụm cà phê trước mặt.
Chậc, chậc, ngọt quá, ngọt muốn xỉu.
“Được rồi chứ.” Tôi không nhịn nói.
Thấy tôi uống cà phê, Hứa Ích cười toét đến mang tai.
Hắn ta lấy chiếc túi LV bên hông ra.
Hắn nói: “Ninh Ninh, trước đây đều là lỗi của anh, túi xách anh lấy về lại rùi nè, trải lại cho em.”
Mặc dù chiếc túi này được người khác mang rồi, tôi chắc chắn sẽ không dùng lại nó sau này, nhưng tôi có thể bán nó để kiếm lại kha khá tiền.
Thấy tôi nhận chiếc túi, Hứa Ích có vẻ yên tâm thở dài một hơi.
“Ninh Ninh, anh biết bây giờ anh nói cái gì đều không có tác dụng nữa, chỉ là muốn em nhìn lại phần tình cảm của đôi ta, 100 vạn kia…
Anh biết tiền của em không phải búng tay là có, nhưng anh chỉ hy vọng em có thể cho anh trả tiền thiếu lại một ít không?
Anh chưa tốt nghiệp cũng chưa có việc làm. Anh thật sự trả không nổi. Hoàn cảnh gia đình anh em biết mà.”
“Hứa Ích, anh ỷ vào sự yêu thương của tôi, anh ăn của tôi, tiêu của tôi, còn lớn lối dùng tiền của tôi đem đi nuôi phụ nữ khác, anh thật sự cho rằng tôi không dám rời xa anh sao?
Bây giờ ăn năn còn tác dụng gì? Thâm tình đến muộn còn không bằng cỏ rác. Làm chuyện có lỗi với tôi xong còn mặt dày hy vọng nhận được sự tha thứ của tôi à?”
“Anh thừa nhận rằng anh đã phạm rất nhiều sai lầm trong mối quan hệ này, nhưng Trần Hy Ninh, lẽ nào em không có sai hay sao?”
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, giống như một con thỏ bị dồn vào bước đường cùng.
“Em biết ở bên em, anh có bao nhiêu áp lực không?
Người khác ghen tị với anh vì anh có một cô bạn gái giàu có, nói ở bên em có thể tiết kiệm được hơn 20 năm vất vả phấn đấu, thực ra ở sau lưng anh, bọn họ đều gọi anh là đồ ăn bám.
Em có biết mỗi lần anh nghe những lời nói đó, anh cảm thấy đau lòng biết bao nhiêu không?”
“Anh biết anh không xứng với em, vì vậy anh muốn xây dựng được thành tựu, để gia đình em và những người xung quanh thấy rằng Trần Hy Ninh của anh không yêu nhầm người.
Nhưng anh thật sự mệt mỏi rồi, mỗi lần nhìn thấy em là anh đều cảm thấy rất ấp lực, rất tự ti khi ở trước mặt em.
Lúc Chu Đình xuất hiện, cô ấy hâm mộ anh, động viên, khích lệ anh, anh ở chung với cô ấy cảm thấy rất thoải mái.
Vì vậy anh mới kìm lòng không đặng mà mắc sai lầm.”
Tôi: ết-kiu-mi?
Thế đó là lỗi của tôi khi được sinh ra trong gia đình giàu có sao?
Làm ơn đi, đầu thai là một kỹ năng đó, ô-kê?
“Chà, tôi hiểu rồi, điều này không thể thay đổi đạo đức suy đồi của anh…”
Trước khi kịp nói hết thì tôi cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trong mơ mơ màng màng nhìn thấy Hứa Ích phía đối diện nở nụ cười đắc thắng.
“Hứa Ích, anh…” Ngay sau đó tôi liền mất đi ý thức.
8.
Cảm giác cơ thể của mình như bị ai đó lôi đi, tôi muốn mở mắt nhưng không còn sức lực.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng một số người đàn ông nói chuyện.
"Ai làm trước?"
"Hứa Ích đến trước đi, dù sao cô ta cũng là bạn gái của hắn."
"Ai làm trước đều như nhau, hay là làm cùng nhau?" Một giọng nói hèn hạ cất lên.
Liền nghe thấy Hứa Ích nói: "Tụi mày làm nhẹ thôi, nó còn zin đó.”
"Không phải chứ đại ca, mày ở chung lâu với nó như vậy mà cũng không ‘ăn’ được à, có phải mày bị súng không lên nòng nổi không?." Mấy tên đàn ông khác cười hô hố lên.
Tôi hiểu như hiểu được bọn chúng đang nói đến cái gì.
Tôi sỉ vả trong lòng: Lũ súc sinh này thật là ghê tởm. Còn Đoạn Cảnh Từ sao giờ này còn chưa tới?
Sau đó, quần áo có cảm giác như bị ai đó đang xé.
Vừa hay, cửa phòng khách sạn bị đá bay.
9.
"Đứng im, cảnh sát đây."
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, Đoạn Cảnh Từ, anh rốt cuộc cũng tới rồi.
"Hy Ninh, Hy Ninh, mau tỉnh lại, em không sao chứ?"
Tôi yếu ớt nói: "Em không sao."
Thấy tôi thật sự không có việc gì, Đoạn Cảnh Từ quay lại đấm Hứa Ích một cú, khiến hắn ngã sõng xoài xuống đất.
May mà có vị cảnh sát bên cạnh đã ngăn anh ấy lại, nếu không, tôi nghĩ có khi Đoạn Cảnh Từ sẽ đấm chết hắn luôn quá.
Cảnh sát đã đưa Hứa Ích và ba người bạn cùng phòng của hắn áp giải đi.
Còn tôi được Đoạn Cảnh Từ đưa đến bệnh viện để súc ruột, hên là tôi không uống trúng nhiều thuốc mê lắm, không gây hại gì cho cơ thể.
Sau khi tỉnh dậy, tôi dặn Đoạn Cảnh Từ không được nói với bố mẹ tôi để họ khỏi lo lắng.
Nhưng Đoạn Cảnh Từ nói: "Bác ấy quen biết sâu rộng như vậy, đã sớm hay tin rồi, đang gấp gáp chạy tới đây."
Được rồi, bị la thêm trận nữa cho coi nè he.
"Em biết hắn bỏ thuốc vào đồ uống, sao em vẫn còn uống?"
"Cái này không phải là biểu diễn thật một tí cho hắn xem sao? Hơn nữa em cũng không uống nhiều, chỉ nhấp một ngụm nhỏ xíu xìu xiu thôi mà."
"Ai mà ngờ đâu thuốc mê của hắn lại mạnh như vậy."
Đoạn Cảnh Từ thở dài: "Em đó, về sau không cho phép làm loại chuyện mạo hiểm như này."
"Anh không hiểu đâu, người ta có câu nói ‘không vào rừng làm sao bắt được hổ’, đây là em đem mình tiến vào có được không hả?"
Trước khi đến giờ hẹn, tôi biết chắc rằng Hứa Ích đang cố nén ý đồ đen tối.
Một kẻ cặn bã như hắn, vì lợi ích của mình, không có gì mà không dám làm.
Đoạn Cảnh Từ và tôi đã sớm đến điểm hẹn trước thời gian, cố ý âm thầm quan sát một chút.
Kết quả là thấy Hứa Ích đến cửa hàng thật sớm, lén lén lút lút lấy trong túi ra một gói nhỏ, đổ vào ly latte dừa mà hắn đã gọi món trước.
Sau khi chứng kiến cảnh này, tôi đã biết Hứa Ích muốn làm cái gì.
Tôi biết không thể bắt Hứa Ích trả lại tiền được, vì căn bản hắn ta làm gì có khả năng đó.
Nhưng tôi thể 100 vạn đó đem đổ sông đổ biển được.
Vốn định gài bẫy cho hắn ta nhảy vào, ai dè hắn tự mình đào hố chôn mình.
Vậy nên trước khi vào tiệm cà phê đã nói với Đoạn Cảnh Từ, đợi lát nữa thấy tình huống không đúng liền báo cảnh sát.
Khi tôi được Hứa Ích đưa tới khách sạn nhỏ bên cạnh, Đoạn Cảnh Từ nhanh chóng báo cảnh sát.
Vốn tôi cho rằng Hứa Ích chỉ muốn chụp mấy tấm ảnh uy hϊếp tôi, không nghĩ ra lá gan của hắn lớn như vậy, lại muốn......
Vừa nghĩ đến chuyện xấu xa dơ bẩn đó thôi là tôi nổi hết da gà.
"Nếu không phải anh đến kịp lúc, em..."
Nghe anh ấy nói như vậy, quả thậttôi cũng có chút sợ hãi khi nghĩ tới.
Nhỡ đâu Đoạn Cảnh Từ tới chậm thì sao? Có điều là...
"Em tin tưởng anh."
Đoạn Cảnh Từ ngẩn người:“Vì sao?”
Tôi nhẹ nhàng nói: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, tất nhiên là em tin tưởng anh rồi."
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Là cha và mẹ tôi.
Thấy tôi nằm trên giường bệnh, mẹ tôi lập tức oà khóc.
"Con gái bé bỏng của mẹ, con sao rồi?"
Tôi hấp tấp chống chế: "Mẹ, mẹ xem nè hổng phải giờ con đang rất khoẻ như voi sao, chút tẻo cũng hổng bị gì, mẹ yên tâm đi mà."
Thấy tôi đúng thiệt không có chuyện gì, bà ấy ôm chặt tôi vào lòng "Hù mẹ sợ đến rớt tim ra ngoài."
Thì ra, cảm giác được mẹ ôm vào lòng yêu thương là như vậy à.
Ký ức đầu tiên tôi có chính là ở trại trẻ mồ côi, nghe người khác nhắc tới chữ "mẹ" này thật là xa lạ, cũng không biết cái gọi là "tình thương của mẹ" nó ra sao nữa.
Khi lớn lên, tôi hiểu ra, nhưng tôi cũng không cần nữa.
Ôi, lại nhớ tới cơ thể cũ của tôi, không biết có ai tới hỗ trợ an bài hậu sự hay gì không đây.
Tôi vỗ vỗ lưng mẹ: Mẹ ơi, đừng khóc, khóc nữa sẽ không còn đẹp đâu í."
Lúc này mẹ tôi mới ngưng khóc, lau lau nước mắt.
Bầ ấy là một người bề ngoài phụ huynh mà tâm hồn học sinh, cho dù đã kết hôn rồi cũng không thay đổi tẹo nào.
Đây đương nhiên là nhờ lão Trần nhà chúng ta cưng chiều bà ấy rồi.
"Xin lỗi vì đã làm cha mẹ lo lắng."
Cha tôi hừ một tiếng: "Biết là được, cha mẹ cũng không muốn có một ngày người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu."
Nghe ông ấy nói thế, trong lòng tôi chua xót một trận, bọn họ không biết Trần Hi Ninh chân chính đã mất.
Tôi khịt khịt mũi nhõng nhẽo: "Sao có thể chứ? Con muốn ở bên cha mẹ cả đời luôn."
Không khí trong phòng bệnh cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.
10.
Ở bệnh viện hai ngày, không có vấn đề gì lớn nên xuất viện.
Trong lúc đó cảnh sát đến tìm tôi để lấy lời khai, tìm hiểu nguyên nhân sự việc.
Ta nói hết sự thật thật, chỉ giấu đi kế hoạch nhỏ bé của tôi và Đoàn Cảnh Từ.
Theo lời cảnh sát nói, Hứa Ích và ba người bạn cùng phòng của hắn ta đã mua thuốc mê từ trang web không tên tuổi, chuẩn bị xâm hại tôi khi tôi đang bất tỉnh, sau đó quay lại video để uy hϊếp tôi.
Nếu nói trước đó chỉ cảm thấy Hứa Ích là một tên cặn bã, vậy hiện tại hắn chính là một tên súc sinh từ đầu đến đuôi.
Không, nói hắn là súc sinh là không tôn trọng súc sinh rồi.
Cảnh sát cho biết, bọn chúng đã bị tạm giam vì lý do hình sự, còn cần tôi đến để phối hợp điều tra.
"Dạ được chú cảnh sát, ta nhất định tích cực phối hợp điều tra."
Bởi vì đám người Hứa Ích bị bắt quả tang ngay tại hiện trường, cảnh sát còn tìm thấy số thuốc còn lại trong ký túc xá của bọn chúng, chứng cứ vô cùng xác thực.
Có thể trực tiếp kết luận vụ án.
Ba người bạn cùng phòng của Hứa Ích bị kết án 3 năm tù vì vì chỉ là tòng phạm.
Hứa Ích là thủ phạm chính bị kết án 5 năm tù.
Về phần số tiền 100 vạn hắn thiếu tôi, Hứa Ích hoàn toàn không có khả năngtrả, cuối cùng bị phán 3 năm tù, hai tội danh cộng lại bị phán 8 năm.
Giải quyết xong chuyện với Hứa Ích, cuối cùng tôi cũng có thể hưởng thụ cuộc sống tiểu thư cành vàng lá ngọc được rồi.