Nhóm nô tỳ núp trong bụi hoa ở chỗ hành lang gấp khúc nhìn lén đều sợ run cả người, chết cũng
không
cho người ta toàn thây, Triều Dương quận chúa
thật
sự
quá...
Quá cái gì, giờ khắc này
không
có ai dám
nói
ra miệng.
"Ta xem các ngươi ai dám động đến thi thể Tiểu Mạn."
Lục Cửu ngăn cản trước người Võ Đại, bộ dáng bướng bỉnh "Ngươi có bản lĩnh
thì
bước qua xác ta
đi”.
Giằng co
một
lúc lâu, Mộ Khanh Hoàng tức đến mức
không
kìm được nữa, xông lên túm Lục Cửu, "Ngươi cút ngay cho ta."
Lục Cửu cầm lấy cổ tay Mộ Khanh Hoàng hét lớn: "Ngươi là độc phụ, ngươi là hung thủ, ngươi
đã
gϊếŧ Tiểu Mạn, ta muốn báo thù cho Tiểu Mạn, ta bóp chết ngươi."
nói
xong vươn tay chộp lấy cổ Mộ Khanh Hoàng, Ngọc Loan thấy thế vội vàng nhào tới tách ra.
Ngoài cửa viện, Lăng Thị sợ hãi đến mức hai chân như nhũn ra, mặt trắng bệch, bà như nhìn thấy hình ảnh chính mình quỳ gối
trên
đoạn đầu đài, "Tạo nghiệp chướng mà, tạo nghiệp chướng mà."
Lục Bỉnh trầm tư nhìn Lục Cửu, mặc dù từ khi Lục Cửu còn bé ông
đã
cưng chiều sủng ái
hắn
đến
không
còn phép tắc gì, nhưng thân là quân nhân, vì để phòng ngừa vạn nhất, nên xưa giờ ông chưa bao giờ buông lỏng việc dạy công phu quyền cước cho Lục Cửu, thân thủ Lục Cửu ra sao, chỉ bằng vào mấy đứa nha hoàn tay trói gà
không
chặt ấy mà muốn ngăn trở
hắn
bóp cổ Triều Dương quận chúa?
Nhìn Lục Cửu nhảy chồm chồm kêu oai oái, khuôn mặt
thì
nhăn nhúm hết cả lại, búi tóc
trên
đầu
thì
bị mấy đứa nha hoàn lôi kéo rối tung, quần áo xộc xệch, ông ghét bỏ bĩu môi.
Vịn lấy lão bà
đang
sợ đến toàn thân phát run, Lục Bỉnh
nói: "Cho dù bọn chúng có quậy thủng trời chúng ta cũng mặc kệ
đi, con cháu tự có phúc của con cháu."
"Nhưng mà, nhưng mà..."
Nhìn Lục Cửu bị
một
đám tiểu
cô
nương vây quanh cào cấu, Mộ Khanh Hoàng đứng bên ngoài cười lạnh, "Ngươi với Lục Mạo đều cùng
một
hạng người!"
Lục Cửu thoáng bối rối, chỉ vào Mộ Khanh Hoàng giận dữ, "Trong lòng ngươi có phải vẫn còn nhớ thương Lục Mạo hay
không? Vậy còn ta, ở trong lòng ngươi ta là cái gì?"
Trong lòng Mộ Khanh Hoàng bỗng chốc giật thót, siết chặt hai bàn tay, lạnh lùng
nói: "Ngươi
không
phải là gì hết, chỉ là cha của con ta."
"Ta, ta muốn bỏ ngươi!" Lục Cửu tức đến mức nhảy lên cao ba thước.
"Ngươi bỏ ta?" Mộ Khanh Hoàng giận dữ.
"Ta muốn bỏ ngươi!"
"Người đâu, cầm giấy và bút mực đến đây." Mộ Khanh Hoàng đến ghế đá ngồi xuống,
một
lát sau Bích Trâm Bích Sa đem giấy bút đặt ở
trên
bàn đá.
"Viết hưu thư
thì
ta vô cùng thuần thục, ngươi bỏ ta? A, là ta bỏ ngươi mới đúng." Dứt lời, Mộ Khanh Hoàng nhấc bút, thoăn thoắt viết xuống, chỉ thoáng cái
đã
xong, hưu thư này cùng với cái nàng viết cho Lục Mạo
không
khác
một
câu
một
chữ nào.
Mộ Khanh Hoàng cầm lấy hưu thư vừa viết xong ném vào mặt Lục Cửu, "một
khi ngươi
đã
không
thể thực
hiện
lời hứa
một
đời
một
đôi, vậy
thì
từ nay chúng ta
không
còn liên quan."
Lục Cửu vừa ngượng vừa tức cầm lấy hưu thư, "Ngươi ngươi ngươi, ngươi là đố phụ!"
Mộ Khanh Hoàng nhận lấy con trai từ trong tay Ngọc Khê, lạnh mặt
nói: "Thu thập đồ cưới, hôm nay chúng ta
sẽ
rời
đi."
nói
xong, Mộ Khanh Hoàng
đi
trước.
Lục Cửu oa oa kêu to, "Ngươi trả con cho ta, nhi tử là của Lục gia chúng ta."
Mộ Khanh Hoàng
không
để ý đến
hắn, ung dung bước
đi.
Vết xe đổ Lục Mạo còn in hằn ngay trước mắt, vì vậy khi Mộ Khanh Hoàng ôm nhi tử
đi, Trường Ninh Hầu phủ
không
ai dám cản.
Đối với những chuyện xảy ra tại Mạc Viên, bên phía Lục Cảnh luôn chú ý từng giờ từng khắc, khi nghe được lão nô hồi bẩm,
nói
Triều Dương quận chúa
đã
bỏ Lục Cửu, ngụm rượu
hắn
đang
ngậm trong mồm lập tức phun ra, vỗ bàn cười to, "Làm tốt lắm."
Hoa thị cho lão nô lui xuống, rót cho Lục Cảnh
một
chén rượu nữa rồi cười
nói: "thật
đúng là như lão gia
nói, Lục Cửu quả thực
đi
tìm đường chết, đắc tội Triều Dương quận chúa, Đại phòng cũng kết thúc rồi."
Lục Cảnh dựa lưng vào gối, lắc đầu rung chân, "Đại ca ta thông minh hơn Nhị ca nhiều, chờ xem
đi."
Tại Thụy Phúc Đường, Lăng Thị vừa quỳ
trên
mặt đất ôm Lục Cửu khóc vừa đánh vào lưng
hắn, "Ngươi đúng là nghiệt tử, ta
đã
làm ra tội nghiệt gì mà lại sinh ra
một
kẻ thối nát như ngươi chứ. Chỉ mới thành thân vài ngày mà
đã
ầm ĩ thành ra như vậy, cháu nội của ta cũng bị ôm
đi.
thật
đáng thương cho cái thân già này của ta, từ lúc tôn tử được sinh ra ta còn chưa bế được bao lần."
Lục Bỉnh đập mạnh lên mặt bàn, "Đủ rồi, im hết
đi."
Lúc này trong Thụy Phúc Đường cũng
không
có người ngoài, Lục Bỉnh nhìn chằm chằm Lục Cửu
một
lát rồi
nói: "Ta mặc kệ ngươi, cút
đi."
Lục Cửu ngạc nhiên nhìn Lục Bỉnh.
Lục Bỉnh hừ
một
tiếng, "Cút."
Có lẽ là phụ tử liền tâm, Lục Cửu từ từ nở nụ cười, đứng lên ôm Lục Bỉnh
một
cái
thật
chặt rồi bỏ chạy.
Lục Bỉnh vốn chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ cơ bản
đã
xác định, chỉ là
không
biết con thỏ chết này cùng Triều Dương quận chúa kẻ tung người hứng như vậy là có mục đích gì, nhưng thấy bọn chúng tốn công tốn sức như thế, chuyện này khẳng định
không
nhỏ.
- -
Màn đêm buông xuống,
trên
bốn cột đá ở bốn góc bên trong võ đường thắp đèn sáng trưng, Lục Cửu đứng đó cầm cây côn chơi
một
mình.
Kim Nê cầm tú xuân đao xông vào, chỉ đao về phía Lục Cửu,
trên
gương mặt đen nhẻm là nỗi tức giận khó nén, cùng niềm đau khổ vô biên, "Thi thể Tiểu Mạn đâu?"
Bạch Cẩm, Ngọc Cái, Hương Trần chạy theo sát phía sau, hối hả chắn trước người Lục Cửu.
"Đại ca, ca bình tĩnh
một
chút." Hương Trần
nói.
"Các ngươi muốn ta bình tĩnh như thế nào, Tiểu Mạn chết rồi, nàng chết rồi, ta
sẽ
không
còn được gặp lại nàng." Kim Nê ném tú xuân đao xuống, ôm đầu ngồi chồm hổm
trên
mặt đất gào khóc.
Lục Cửu đẩy đám người Bạch Cẩm ra, ngồi xổm
trên
mặt đất, dùng sức nhấc cằm Kim Nê lên, "Ngươi hận ta đúng
không?"
Kim Nê cắn răng, "Đúng!"
"Tốt, ta cho ngươi
một
cơ hội trả thù, chúng ta đánh
một
trận, ta thua
thì
cái mạng này tùy ngươi xử trí."
Kim Nê cụp mắt xuống, "Tất cả những gì ta có
hiện
giờ đều do ngươi ban cho. Tuy ngươi đoạt nữ nhân ta thích, ngươi vô tình, nhưng ta
không
thể vô nghĩa, ta
không
ra tay với ngươi, ta
đi
gϊếŧ độc phụ kia."
Kim Nê đứng lên, nhặt đao muốn
đi.
"Ầm"
một
tiếng, cây côn bay lên giữa
không
trung tạo thành
một
hình vòng cung đẹp mắt rồi đáp xuống chặn ngay trước mặt Kim Nê, "Tối nay ngươi có thể
nói
ra những lời này chứng minh ngươi
không
phải là
không
còn thuốc nào cứu được. Muốn biết thi thể Sầm Tiểu Mạn ở đâu,
thì
phải đánh
một
trận với ta trước, chậm trễ thêm
thì
ta sợ là ngay cả
một
mảnh xương của nàng ta ngươi cũng
không
tìm được."
Kim Nê vừa nghe liền khẩn trương, cảm giác oán hận chợt sôi trào trong lòng, nhấc đao xông lên đánh Lục Cửu.
Trận này đánh liên tục đến tân khi trăng treo cao
trên
đỉnh đầu, khi Kim Nê từ võ đường
đi
ra, rời khỏi Trường Ninh Hầu phủ,
âm
Cửu Chúc chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Kim Nê liền tiến lên quan tâm ân cần thăm hỏi, "Sao? Thăm dò được gì
không?"
"Rồi, ở bãi tha ma trong khu rừng
nhỏ
phía tây kinh thành."
"Vậy chúng ta mau
đi
tìm thôi."
âm
Cửu Chúc
nói.
"Ừ."
Lúc đó đêm
đã
khuya, rừng cây tối đen hun hút, ở sâu trong rừng còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói tru,
âm
Cửu Chúc cùng Kim Nê giơ đuốc tìm kiếm trong nghĩa địa.
Bỗng nhiên, khi Kim Nê gạt
một
mớ cỏ lau ra, nhìn thấy
một
thi thể nữ nhân bị quấn tạm bợ trong chiếc chiếu rách
thì
cả người chợt sững lại,
âm
Cửu Chúc vội vàng
đi
đến giở chiếu ra, lúc nhìn thấy thi thể nữ nhân bên trong liền cất tiếng, "Đây
không
phải là Sầm Tiểu Mạn."
Ánh mắt Kim Nê chợt lóe lên rồi vụt tắt, đặt mông ngồi xuống đất.
âm
Cửu Chúc vội vàng
nói
thêm: "Có thể khiến cho ngươi
yêu
thích đặt sâu tận trong lòng như vậy
thì
Sầm Tiểu Mạn khẳng định
không
thể nào xấu như khối thi thể này."
"hắn
gạt ta."
"Ai gạt ngươi?"
"Lục Cửu gạt ta, nhất định là
hắn
đã
giấu thi thể Tiểu Mạn
đi
mất rồi. Hôm nay
hắn
vì Tiểu Mạn mà muốn bóp chết quận chúa, bị quận chúa bỏ."
âm
Cửu Chúc giả bộ kinh ngạc, "Quận chúa bỏ chồng?"
“Ả độc phụ đó
thì
còn có cái gì là
không
làm được, trượng phu trước của nàng ta
không
phải
đã
bị nàng ta phá hủy cả đời đấy à."
âm
Cửu Chúc "A"
một
tiếng, thở dài
nói: "Vậy ngươi còn muốn tìm xác tiếp
không?"
"Lục Cửu có thể vì Tiểu Mạn mà nảy ra ý định bóp chết độc phụ kia, vậy
thì
hắn
chắc chắn
sẽ
không
trả thi thể Tiểu Mạn lại cho ta." Kim Nê dùng sức vò đầu mình, "Là ta vô dụng, ta chỉ là
một
nô tài
nhỏ
nhoi, bọn họ
một
người là quận chúa
một
người là thế tử Hầu phủ, dù ta có muốn báo thù cho Tiểu Mạn cũng
không
có cách."
Dứt lời Kim Nê đột nhiên gác đao lên cổ mình,
âm
Cửu Chúc sợ hết hồn, vội vàng đoạt lấy, "Huynh đệ, ngươi làm cái gì vậy?"
"không
thể báo thù cho Tiểu Mạn ta sống còn có ý nghĩa gì nữa,
không
bằng chết
đi." Kim Nê ôm đầu khóc rống.
"Ta lớn từng này tuổi, Tiểu Mạn là
cô
nương đầu tiên mà ta có cảm giác rung động, Tiểu Mạn thuần khiết như vậy tốt đẹp như vậy, nếu
không
phải do Lục Cửu cùng Triều Dương quận chúa bọn họ hành hạ nàng,
thì
Tiểu Mạn
sẽ
không
chết. Phải trách ta, ta
không
nên đưa Tiểu Mạn vào Mạc Viên, trách ta, là ta hại chết Tiểu Mạn."
"Ngươi quả
thật
muốn báo thù cho
cô
nương ngươi
yêu
mến?"
"Muốn!" Kim Nê oán hận
nói.
"Như vậy ngươi cần phải nghĩ biện pháp để có thể ở lại bên cạnh Lục Cửu, chỉ có ở bên cạnh
hắn
ngươi mới có cơ hội báo thù."
"Ghê tởm." Kim Nê nhổ nước bọt lên mặt đất.
âm
Cửu Chúc vỗ vỗ bả vai Kim Nê, "Việc
nhỏ
không
nhịn khó làm nên chuyện. Huynh đệ, ngươi hãy suy nghĩ
thật
kỹ."
Kim Nê thống khổ túm lấy tóc mình, "Chỉ có
một
biện pháp này thôi ư?"
âm
Cửu Chúc lại vỗ vỗ Kim Nê.
"Ta biết rồi." Kim Nê bỗng dưng siết chặt quả đấm.
Trong hầm băng tại Liên Viên, Sầm Tiểu Mạn bị lột sạch xiêm y đặt
trên
một
tấm băng lớn, Ngọc Khinh vô cùng bình tĩnh lật người nàng ta lại, chỉ vào hình xăm
trên
bả vai nàng ta,
nói: "Quận chúa người nhìn chỗ này này."
Chỗ đó được xăm hình
một
con chim yến giương cánh.
Chim yến, yến, Yến vương, quả nhiên là người của Mộ Kiêu.
"Quận chúa, cái vòng tay vàng này cũng có vấn đề." Ngọc Khinh lục lọi trong đống y phục vừa lột ra từ
trên
người Sầm Tiểu Mạn xuống, cầm lấy vòng tay vàng, ấn xuống
một
đoá hoa
nhỏ
điêu khắc
trên
đó,
trên
vòng tay lập tức xuất
hiện
một
khe hở, bột thuốc từ bên trong đổ ra.
"Thuốc độc?"
"Nô tỳ chưa thử, nhưng khẳng định
không
phải là thứ tốt lành gì."
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc
nhỏ
nhắn của Ngọc Khinh, Mộ Khanh Hoàng bật cười, nàng
thật
không
biết rằng Ngọc Khinh lại to gan đến thế. Lúc các nàng lén đem thi thể Sầm Tiểu Mạn tới hầm băng trong Liên Viên, bọn Ngọc Loan đều sợ, Ngọc Khinh lại xung phong nhận việc muốn tới khám nghiệm tử thi.
Mộ Khanh Hoàng cũng đoán đượoc phần nào ý nghĩ của Ngọc Khinh, từ khi bắt đầu đặt bẫy Sầm Tiểu Mạn, ba người Ngọc Khê, Ngọc Loan, Ngọc Châu đều có công lao, duy chỉ có nàng ấy là
không
làm gì, trong lòng hẳn là cảm thấy áy náy, cảm giác mình
thật
vô dụng, vì vậy mới chủ động nhận lấy trách nhiệm nghiệm thi.
"đi, chúng ta ra ngoài
nói
chuyện
đi, ở đây lạnh quá."
- -
Tại ngõ Bắc, trước cửa nhà Lục Mạo có
một
con ma men
đang
đập cửa rầm rầm.
"Lục Mạo, ngươi mở cửa ra, xem ta có đánh chết được ngươi
không."
Bao ngày qua Ninh Tú Ngọc
đã
quá quen với tiếng đập cửa ầm ĩ, còn tưởng rằng lại là tên nào
không
biết xấu hổ nhàn hạ đến đùa giỡn nàng, nàng ta đứng cách cửa gân cổ lên mắng: "Biến
đi, muốn tìm thú vui
thì
đi
sang nhà kế bên ấy."
Lục Cửu tiếp tục đập rửa rầm rầm, "Mở cửa, ta là Lục Cửu."
Lục Cửu?
Ninh Tú Ngọc cẩn thận nghe kỹ giọng này, hình như đúng là giọng Lục Cửu
thật? Nhưng
đã
trễ thế này,
hắn
tới đây làm gì?