Chương 55: Nữ họa

Edit: Yenny mare

(*) Nữ họa chỉ nữ tử tự mình chấp chính hoặc được quân vương tin sủng mù quáng, mang đến tai ương cho đất nước.

Bão tuyết bay đầy trời, Mạc Viên đóng chặt cửa, Bạch Cẩm, Hương Trần, Ngọc Cái gắt gao đè Kim Nê ở trong tuyết, Bạch Cẩm đè lên

một

cánh tay của Kim Nê cắn răng

nói: "Ngươi muốn chết? Mệnh lệnh của chủ tử cũng

không

nghe?"

Kim Nê miệng ngậm đầy bùn tuyến nhổ

một

ngụm, mắt đỏ hồng quát: "Các ngươi đều điếc rồi à? Các ngươi

không

nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Mạn sao?"

Hương Trần đè

trên

một

cánh tay khác của Kim Nê căm ghét

nói: "Nha đầu đáng ghét như vậy

không

xứng làm chị dâu của đệ, đại ca tỉnh lại

đi."

Ngọc Cái ngồi

trên

lưng Kim Nê vội

nói: "Kim đại ca, đệ tận mắt nhìn thấy Sầm Tiểu Mạn với thế tử gia ôm nhau, thế tử gia

nói

cho nàng ta biết về việc huynh muốn cưới nàng ta, hỏi nàng ta nghĩ như thế nào, nàng ta khóc, sau đó thế tử gia an ủi nàng, sau đó nàng ta liền ôm lấy thế tử gia

nói

ngưỡng mộ thế tử gia… Kim đại ca, ta thề nếu như ta

nói

láo

một

câu nào ta

sẽ

bị thiên lôi đánh."

"nói

láo, Tiểu Mạn

không

phải là người như vậy." Kim Nê cắn răng đau khổ gầm

nhẹ

một

cái

nói: "Là thế tử gia đối với Tiểu Mạn..."

"Ngươi mới láo!" Bạch Cẩm tát

một

cái lên ót Kim Nê, "Thế tử gia biết



ngươi có ý với Sầm Tiểu Mạn, tuyệt đối

sẽ

không

đoạt người ngươi thích, chúng ta

đi

theo thế tử gia lâu như vậy, thế tử gia

không

phải loại người như thế."

Kim Nê tức giận

nói: "Nam nhân ai chẳng như vậy, quận chúa mang thai, thế tử gia nhất định là

đã

nhịn đến khó chịu nên mới ngấp nghé nữ tử nhu thuận động lòng người như Tiểu Mạn."

Ngọc Cái nghẹn họng

không

còn gì để

nói, vuốt cằm

nói: "Kim đại ca, Sầm Tiểu Mạn kia cho huynh uống thuốc lú rồi à."

Bạch Cẩm cũng chỉ tiếc rèn sắt

không

thành thép

nói: "Ngọc Loan cùng Sầm Tiểu Mạn ở trong cùng

một

tiểu khóa viện, Ngọc Loan

đã

sớm

nói

với ta, Sầm Tiểu Mạn này là người

không

thành

thật, mỗi lần đều cướp làm mấy việc hầu hạ thế tử gia. Kim đại ca huynh đừng để nàng ta dụ dỗ, trời đất chỗ nào

không

có cỏ thơm, huynh

nói

có đúng hay

không?"

"Ta chỉ thích Tiểu Mạn!" Kim Nê bắt đầu bướng bỉnh, mặt mũi tràn đầy

không

phục.

"Các ngươi

đang

làm cái gì đấy, còn ra thể thống gì." Lục Bỉnh khoác áo lông màu đen cùng Lăng Thị mặc áo lông màu nâu đỏ cùng

đi

đến.

Ngọc Cái lăn

một

cái từ lưng Kim Nê xuống, Kim Nê nhanh chóng đứng lên, bốn người cùng nhau quỳ xuống thỉnh an Lục Bỉnh, "Thỉnh an Hầu gia."

Lục Bỉnh nhìn thoáng qua cửa sân đóng chặt, "Mấy người các ngươi thân dính đầy tuyết thế này là vì sao?"

Bạch Cẩm giành

nói: "Bẩm Hầu gia, bốn huynh đệ thuộc hạ

đang

luận bàn võ nghệ, đánh

một

hồi cuối cùng thành nghịch tuyết."

Lục Bỉnh bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm trong chốc lát,

nói: "Gọi cửa."

Nghe

một

tiếng mệnh lệnh này, động tác của Kim Nê nhanh hơn bao giờ hết, lập tức đứng dậy đá rầm vào cửa.

Hương Trần, Bạch Cẩm vội vàng tiến lên giữ chặt lấy con trâu điên này, Bạch Cẩm cười làm lành

nói: "Kim Nê hơi quá khích, thuộc hạ đến kêu cửa."

Qua tiếng đạp cửa vừa rồi của Kim Nê, ma ma giữ cửa biết là Hầu gia đến nên vội vã đến mở cửa.

Mọi người vừa vào sân

nhỏ

đã

nhìn thấy

một

người bị tuyết bao phủ

đang

quỳ trong tuyết, khi nhìn thấy

một

màn kia Kim Nê liền vọt tới, "Tiểu Mạn!"

Trong lòng Lăng Thị căng thẳng, "Lão gia, này..."

Lục Bỉnh nháy mắt với Lăng Thị nên Lăng Thị liền ngậm miệng, hai người

một

trước

một

sau tiến vào nhà chính.

Trong phòng, Mộ Khanh Hoàng ngồi ở

trên

giường,

trên

đùi

đang

đắp áo ngủ bằng gấm, Lục Cửu quỳ

trên

bậc thềm, trưng ra khuôn mặt tươi cười, hai tay nâng

một

cái hộp màu đỏ hồng đẹp đẽ, trong hộp đựng đầy đủ các loại điểm tâm cùng mứt hoa quả.

Trông thấy bộ dạng nhục nhã này của nhi tử, Lăng Thị đau lòng đến trắng mặt.

Lục Bỉnh lại

không

chớp mắt lấy

một

cái, ngược lại cười ha ha

nói: "Con thỏ

nhỏ

chết bầm kia,

không

nghĩ tới ngươi cũng

sẽ

có ngày hôm nay,

thật

đáng."

Trưởng bối đến, Mộ Khanh Hoàng tựa người

trên

nệm gấm cũng

không

có ý định đứng dậy, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Nhìn vẻ mặt này của Mộ Khanh Hoàng, tim Lăng Thị liền sợ hãi đập thình thịch,

một

câu cũng

không

dám

nói.

"Cha, mẹ, sao hai người lại đến đây?" Lục Cửu ngượng ngùng để hộp điểm tâm xuống, vội vàng đứng lên mời hai vị trưởng bối ngồi.

Lục Bỉnh ngồi xuống ôn hoà hỏi, "Con dâu, có phải thằng nhóc này chọc con tức giận

không?"

Mộ Khanh Hoàng ôm bụng lạnh lùng

nói: "Người hỏi

hắn

đi."

"nói!" Lục Bỉnh đập lên tay ghế

một

cái



to, "Nha đầu quỳ bên ngoài kia là thế nào, có phải tiểu tử ngươi lén lút ăn vụng sau lưng vợ ngươi

không

?"

Lục Cửu cười hề hề

không

nói.

Lăng Thị nhìn

hắn, đây

không

phải là

đang

thừa nhận à?

Nghĩ tới kết cục của nhị phòng, mặt Lăng Thị càng thêm trắng, đôi môi run rẩy

nói: "Ngươi tên mất nết chỉ biết làm cha mẹ nhọc lòng, sao ngươi có thể ngả ngớn như thế chứ, mau

đi

nhận tội với quận chúa

đi!"

"không

phải là

đang

quỳ

thì

hai người đến à?" Lục Cửu lẩm bẩm.

Lục Bỉnh đen mặt

nói: "Nghiệt chướng. Phu nhân, nha đầu bên ngoài kia nàng mang

đi

xử lý

đi, chúng ta nhất định phải cho quận chúa

một

câu trả lời thỏa đáng."

Lăng Thị vội vàng gật đầu.

Mộ Khanh Hoàng lạnh lùng

nói: "không

cần, nha đầu kia con

sẽ

tự xử lý,

không

phải là

hắn

muốn nha đầu kia sao, tốt thôi, con giữ lại cho

hắn."

Nghe giọng điệu u ám của Mộ Khanh Hoàng, Lăng Thị lại rùng mình

một

cái.

Lục Bỉnh vẫn hòa ái như cũ,

nói: "Quận chúa định đoạt, chúng ta đều nghe quận chúa."

nói

xong đứng dậy, làm ra động tác như muốn đánh Lục Cửu

một

cái, Lục Cửu rụt cổ cười với cha mình.

“Cứ để bọn

nhỏ

xử lý là được, chúng ta về thôi." Lục Bỉnh

nói

với Lăng Thị.

Từ trước đến nay Lăng Thị đều nghe lời Lục Bỉnh

nói, nàng lại sợ Mộ Khanh Hoàng, nghe vậy vội vàng

đi

theo ra ngoài, Mộ Khanh Hoàng cũng

không

đứng dậy tiễn.

Lục Cửu

đi

tiễn cha mẹ trở lại, Mộ Khanh Hoàng liền cười

nói: "Ngay cả đứa bé trong bụng ta mà cha mẹ cũng

không

thèm hỏi, chắc

thật

sự

giận ta rồi."

Lục Cửu ôm Mộ Khanh Hoàng, "không

sao, ai bảo hai ta là do ông trời phái tới, lại giao cho chúng ta nhiệm vụ to lớn đến vậy, chúng ta bị chút hiểu lầm uất ức này cũng chẳng sao."

Mộ Khanh Hoàng ngả vào ngực Lục Cửu, khe khẽ thở dài, "Ta biết, chàng chỉ là vì ta thôi."

- -

Bên ngoài, dưới lớp tuyết dày, thấy đôi môi Sầm Tiểu Mạn tím bầm vì lạnh, lung lay sắp đổ, Kim Nê phẫn nộ

không

thôi, "Đều tại ta

không

tốt, nếu

không

phải là ta đưa nàng vào trong ma động này,

thì

nàng nào phải chịu tội như vậy."

Bạch Cẩm từ phía sau đạp mạnh Kim Nê

một

cú, trách mắng: "Sao lại

nói

thế."

Kim Nê gầm

nhẹ, "Các nàng chính là muốn hành hạ chết Tiểu Mạn!"

Ngọc Loan khoác áo choàng lông thỏ từ trong phòng

đi

ra, lòng bàn tay còn nâng lò sưởi bằng men sứ xanh, ngông nghênh kiêu ngạo, đứng ở hành lang cười lạnh, "Nàng ta có gan câu dẫn nam chủ tử

thì

phải có gan gánh lấy hậu quả."

Ngã vào trong lòng Kim Nê, hai hàm răng của Sầm Tiểu Mạn đánh vào nhau cầm cập,

không

thể

nói

gì được nữa, nhưng lại chậm rãi lắc đầu.

Kim Nê liền quát lên: "Tiểu Mạn

nói

rồi, nàng ấy với thế tử gia là trong sạch."

Rồi Kim Nê hướng trong phòng rống to, "Thế tử gia ngài

đi

ra

nói

một

tiếng

đi."

Ngọc Loan cười đắc ý

nói: "Thế tử gia ấy à, còn

đang

quỳ dưới chân quận chúa của chúng ta kia kìa."

Lời này vừa

nói

ra, trừ Ngọc Cái, bọn người Bạch Cẩm đều đổi sắc mặt.

Ngọc Loan cũng

không

thèm quan tâm xem bọn họ làm cái khỉ gió gì, chỉ tiếp tục

nói: "Được rồi, nha đầu kia thuộc về Mạc Viên,

sẽ

phải bị ràng buộc bởi quy tắc của Mạc Viên chúng ta, nơi này

không

có chuyện của ngươi, mau

đi

đi."

Kim Nê oán hận trừng mắt nhìn Ngọc Loan, ánh mắt kia giống như muốn gϊếŧ nàng, Ngọc Loan tuyệt

không

sợ, còn đứng ở hành lang õng ẹo làm dáng.

"Ta dẫn nàng

đi." Kim Nê

một

tay ôm lấy Sầm Tiểu Mạn.

"Chậm

đã." Ngọc Loan lại mở miệng, "Khế ước bán thân của nàng ta

đang

ở trong tay quận chúa chúng ta, ngươi muốn mang nàng

đi

đâu?"

Nữ nhân

yêu

mến bị hành hạ thành như vậy, mà

hắn

lại vô dụng,

không

cứu được nàng, Kim Nê lập tức bộc phát, rống lớn

một

tiếng, to đến mức làm cho Mộ Khanh Hoàng ở trong phòng giật bắn người.

Lục Cửu hơi vén rèm lên, chỉ để lộ ra khuôn mặt mình,

nhỏ

giọng

nói: "Các ngươi cút cho ta."

"Thế tử gia!" Kim Nê vội vàng kêu, "Ngài mau

nói

cho các nàng biết, ngài cùng Tiểu Mạn là trong sạch."

Lục Cửu nhìn Sầm Tiểu Mạn

đang

nước mắt lưng tròng

một

cái,

nói

quanh co tránh né, khua tay xua đuổi: "Mau cút."

nói

xong

thì

quay lại vào phòng.

Kim Nê tức giận lại thét lên

một

tiếng.

Chủ tử vừa lên tiếng, huynh đệ Bạch Cẩm Ngọc Cái liếc mắt nhìn nhau, cùng với Hương Trần, bắt giữ Kim Nê kéo

hắn

xuống.

Ngọc Loan vung tay lên, nha hoàn vén rèm Bích Trâm cùng Bích Sa liền bước xuống, kéo Sầm Tiểu Mạn lên.

Ngọc Loan vươn mũi chân nâng cằm Sầm Tiểu Mạn, "Chậc chậc, dụ dỗ Kim Nê thành tên ngốc, ngươi

thật

đúng là lợi hại."

Ngọc Loan nặng nề hừ

một

tiếng, "Quỳ ở đây

đi,

không

có lệnh của quận chúa

không

được phép đứng dậy. Hai người các ngươi canh chừng nàng ta."

"Dạ." Bích Trâm, Bích Sa đáp ứng.

- -

Lục Bỉnh và Lăng thị trở về Thụy Phúc Đường, Lăng thị khóc lau nước mắt

nói: "Nàng có thai mà

không

an bài người hầu hạ Cửu Nhi, Cửu Nhi tự mình

đi

tìm nha đầu, nàng lại ích kỷ

không

dung tha. Ông

nói

xem, thằng bé cứ sống chết muốn cưới cái thứ như vậy về làm gì chứ?"

Lục Bỉnh ngồi

trên

ghế trầm tư

không

nói, hai mắt sâu thẳm như biển.

"Lão gia, Hầu gia của ta, ông

nói



đi

chứ."

"Mắt nhìn người của ta trước nay chưa sai bao giờ, đôi mắt của Triều Dương quận chúa trong vắt bình thản,

không

giống như..."

"Ông gặp nàng ta được bao lần? Lúc nàng còn ở nhị phòng cũng đâu phải là người ôn hòa gì, ngược lại đối với người nào cũng đều lạnh lùng, lòng dạ

thì

độc ác, bằng

không

nhị phòng cũng

không

thảm đến thế."

Lục Bỉnh trừng Lăng Thị

một

cái, "Bà là người mắt tinh tâm sáng, đừng vì quan tâm quá mức mà bị bịt mắt,

nói

xấu người khác lung tung. Người bên nhị phòng rốt cuộc thế nào trong lòng bà còn

không

rõ?"

"Trước đó ta cũng cảm thấy nhị phòng là tự làm tự chịu, nhưng hôm nay trông thấy nàng đối với chúng ta vô lễ như vậy, đối với nha đầu kia tàn nhẫn như vậy, đối với Cửu nhi nhục nhã như vậy. Trong lòng ta... trong lòng ta cực kỳ khó chịu."

"Qua

một

thời gia nữa

đi, chỉ cần vợ chồng son bọn chúng

không

gây lộn thẳng đến ngay trước mặt chúng ta,

thì



không

được phép nhúng tay, vợ chồng cùng giường, biết đâu con thỏ

nhỏ

chết tiệt kia cam tâm tình nguyện

thì

sao."

Lăng thị tức giận xoay người

đi.

- -

Gió tuyết đập vào cửa, quán rượu

nhỏ

dùng bông vải

thật

dày che cửa lại, bên trong vẫn náo nhiệt ầm ỹ như cũ, kẻ uống rượu vung quyền, người khoác lác tán gẫu, nghe tiểu



nương ở ngay giữa sảnh đàn hát kể chuyện, loại nào cũng có.

Bốn người Ngọc Cái ngồi vào

một

bàn cạnh cửa sổ, gọi rượu và thức ăn, Kim Nê nắm chặt bầu rượu uống ừng ực như

không

muốn sống nữa, đến mức mặc đỏ hồng.

Mặc dù Ngọc Cái

không

đoán ra được Lục Cửu cùng Mộ Khanh Hoàng

đang

dự tính cái gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được

một

chút, Sầm Tiểu Mạn kia có vấn đề, hai chủ tử

đang

tương kế tựu kế câu cá lớn, mà muốn câu cá

thì

tất nhiên phải thả mồi trước.

Đáng thương Kim Nê ngu xuẩn này bị Sầm Tiểu Mạn kia lừa gạt đến móc tim móc phổi.

Nhìn huynh đệ chơi chung từ thời còn cởi truồng tắm mưa với mình nay sầu khổ như vậy, đám người Bạch Cẩm cũng

không

vui, Hương Trần

nói: "Lùi vạn bước mà

nói, đó là chủ tử, chủ tử mà coi trọng

thì

huynh phải hai tay dâng lên, đại ca buông tay

đi."

Đây

không

phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao, Ngọc Cái vội

nói: "Ngươi

nói

bậy gì đó. Kim Nê, ngươi phải nghe ta, thế tử gia

không

phải người như vậy, ta tận mắt nhìn thấy Sầm Tiểu Mạn kia cứng rắn bổ nhào vào người thế tử gia, chứ

không

liên quan gì đến ngài ấy hết."

Lời này

nói

không

ai tin.

Bạch Cẩm cười nhạo đệ đệ ruột của mình,

nói: "Trong phủ ngươi còn

nói

trông thấy thế tử gia cùng Sầm Tiểu Mạn ôm nhau, lúc này ngươi lại sửa miệng, câu nào của ngươi là

thật?"

Ngọc Cái cứng họng

nói

hàm hồ: "Tóm lại thế tử gia

không

phải là người như vậy."

Bạch Cẩm gật đầu, "Ta cũng

không

tin thế tử gia đói bụng ăn quàng đoạt nha đầu ngươi thích."

Kim Nê say khướt cười lạnh

một

tiếng, bỗng nhiên

nói: "Ta

không

phải nô tài của

hắn, ta

không

phải, chúng ta sớm

đã

không

còn là nô tài rồi, chúng ta là quân tịch, là quan quân có phẩm cấp đường đường chính chính!"

"Chỉ vì

một

tiểu nha đầu muốn bám víu cành cao kiếm tìm phú quý mà ngươi muốn cùng với thế tử gia trở mặt thành thù?" Bạch Cẩm chất vấn.

Kim Nê liền

nói: "Nếu

không

đến khi thế tử gia ngủ với Ngọc Loan

thì

ta phải làm thế nào?"

"không

thể nào!" Bạch Cẩm thoáng chốc trắng mặt.

"Hừ. Cách ăn mặc trang điểm của Ngọc Loan còn xinh đẹp lả lơi hơn Tiểu Mạn nhiều, ngươi còn lừa mình dối người tới khi nào?" Kim Nê châm chọc liếc Bạch Cẩm

một

cái.

Mặt Bạch Cẩm tái xanh.

Hương Trần vỗ bàn, "Ngươi xem xem các ngươi

đã

nhìn trúng thể loại nữ nhân gì!"

Ngọc Cái đau đầu day day thái dương, "Các ngươi

thật

là giỏi, chỉ vì

một

chút chuyện vớ vẫn này mà các ngươi

đã

bắt đầu hoài nghi thế tử,

không

tin tưởng thế tử?"

"Đó là vì Ngọc Châu tặng hà bao cho ngươi

không

bị sao, chờ Ngọc Châu xảy ra chuyện ta xem ngươi có khá hơn

không." Kim Nê cười lạnh.

Ngọc Cái

không

muốn đếm xỉa gì đến kẻ ngu xuẩn này, nhịn

không

được nhìn về phía Bạch Cẩm, "Ca, ca nghĩ sao?"

Vừa quay đầu liền phát

hiện

Bạch Cẩm sững sờ

không

biết

đã

ngơ ngác nhìn

hắn

bao lâu, dọa Ngọc Cái nhảy dựng, trong lòng căng thẳng, "Ca, ca nhìn đệ làm gì?"

Bạch Cẩm cười, vỗ vỗ vai Ngọc Cái, "Ta phát

hiện

không

biết từ khi nào

thì

đệ đệ xấu hổ của ta

nói

càng ngày càng nhiều."

"Có sao?" Ngọc Cái giả ngu.

Bạch Cẩm cười cười,

không

có tiếp tục ép hỏi, bưng chén rượu lên phối hợp cụng chén với Kim Nê, "Tối nay ta cùng ngươi

không

say

không

về, sáng mai tỉnh lại

thì

quên hết

đi, nữ nhân là cái thá gì, tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta mới là quan trọng nhất."

Ngọc Cái cũng

không

dám để Bạch Cẩm uống rượu say, vừa khuyên vừa đoạt vừa quấy. Đến nửa canh giờ sau, Ngọc Cái cõng Bạch Cẩm trở về nhà, Hương Trần cũng muốn cõng đại ca của mình, đáng tiếc tửu lượng của Kim Nê là tốt nhất trong bốn người, ba người bọn họ đều say khướt, Kim Nê vẫn thanh tỉnh, nằng nặc đuổi Hương Trần về, Kim Nê ôm bình rượu dựa vào tường uống tiếp, vẻ mặt vừa thống khổ vừa chán chường, ngầm trong đó còn chan chứa hận ý.

Trong tửu quán mọi người vẫn la hét ầm ĩ như cũ, chợt xuất

hiện

một

nam tử

trên

đầu thắt

thật

nhiều bím tóc, rồi lại quấn hết lên dùng

một

sợi dây đỏ búi lại thành búi tóc, bên dưới sợi dây là

một

chuỗi lục lạc màu đen.

hắn

cố ý đạp phải bàn chân Kim Nê

đang

đưa ra, "Hừ, huynh đệ, nhấc chân lên."

Kim Nê híp mắt nhìn, "Ngươi bảo ai nhấc chân?"

"Ngươi cản đường ta, ta bảo ngươi nhấc chân đấy." Nam nhân kia ngang ngược

nói.

Kim Nê vốn

đang

buồn bực khó chịu, thấy nam nhân kia như muốn ăn đòn, liền quẳng mạnh bầu rượu ra đất, lảo đảo đứng lên vung đấm. Nam nhân tóc bím cũng

không

vừa, vung tay đánh lại, chỉ phút chốc hai người

đã

lăn lộn đánh nhau, bàn ghế ngã đổ, rượu trà đồ ăn vương vãi đầy đất, hai nam nhân lăn qua lăn lại

trên

đất

không

sợ bẩn trong khoảng

một

chung trà. Trong quán rượu, ngoại trừ chủ quán

thì

nhóm khách quan đều cười ha hả khoan khoái xem, còn có người gào lên cổ vũ, thậm chí mở bàn cược ngay tại chỗ.

Sau trận đánh này, Kim Nê có thêm

một

bạn tốt tri kỷ.