Chương 48: Đại hôn

Mong nhớ ngày đêm, nhớ thương hai đời, ngày mai cuối cùng

hắn

cũng cưới được nàng làm thê tử.

Đêm lạnh như nước, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi

một

vùng đất ngoài cửa sổ, Lục Cửu nửa tựa ở lan can giường, ngón tay lần lần chuỗi vòng ngọc. Chuỗng vòng này chế tạo từ vàng ròng, ở cuối vòng xâu là

một

viên hồng ngọc,

trên

chuỗi vòng được quấn dây ngũ sắc.

hắn

nhẹ

nhàng chạm vào, tựa như đời trước mỗi khi tưởng nhớ nàng liền lấy ra sờ

một

cái, treo

trên

ngón tay lắc lắc, nhưng lúc đó

trên

mặt

hắn

không

có nụ cười, giờ khắc này lại khác hẳn,

một

đôi mắt phượng tràn đầy vui vẻ, đến tận đuôi mắt đuôi lông mày.

Phủ công chúa ngụ tại phố Vương phủ, mỗi

một

vị công chúa đều được gả

đi

từ phủ công chúa của mình, con

gái

thái tử cũng như thế.

Ngày mai sắp lần nữa lại gả làm vợ người, Mộ Khanh Hoàng hai tay ôm lấy chính mình, dựa vào cửa sổ nhìn trăng rằm, trong lòng suy nghĩ, Lục Cửu, cả đời này chàng

sẽ

là người

đi

cùng ta đến khi bạc đầu sao?

Vào đêm trước khi gả cho Lục Mạo, ta cũng từng mong đợi Lục Mạo

sẽ

là người đó, vì

hắn

mà ta khăng khăng

một

mực, đánh mất tâm mình

không

tự kiềm chế được sa vào cuộc chiến tranh

không

khói thuốc súng của các nữ nhân trong hậu trạch, cho đến chết.

Mộ Khanh Hoàng chạm vào chiếc vòng bồ đề thiên nhãn đeo

trên

cổ tay,

trên

mặt thoáng lộ ra nụ cười nhạt như mây khói, ta đốt

đi

một

mạng mới thoát khỏi tình chướng kia, Lục Cửu, kiếp này ta

sẽ

không

lại vì bất luận kẻ nào khăng khăng

một

lòng. Nếu ta phát

hiện



một

ngày chàng trở thành Lục Mạo, tình cảm giữa chàng và ta

sẽ

biến thành hờ hững, có thể cùng nhau sống qua ngày

thì

cùng nhau qua ngày,

không

thể cùng nhau

thì

mỗi người bình an.

Lục Cửu, chàng có làm ta thất vọng

không?

Mộ Khanh Hoàng

không

nhịn được cười, vươn cái lưng mỏi, xoay người

đi

ngủ.

Sáng mai

sẽ

phải thành thân,

sẽ

phải cùng Lục Cửu ngu xuẩn kia sinh hoạt chung

một

chỗ, chỉ cần nghĩ

một

chút cũng cảm thấy rất thú vị.

- -

Tại phố Bắc, trong

một

tiểu viện tối nhất ngõ, ánh trăng hắt lên bóng

một

nữ tử

đang

giặt quần áo ở cạnh giếng, nữ tử vừa xiêm y vừa nghẹn ngào khóc thút thít.

Trong phòng điểm

một

ngọn đèn mờ nhạt,

trên

giường gạch

một

nam tử tóc tai bù xù, râu ria lôi thôi

đang

nằm, nam tử mở to mắt nhìn mạng nhện

trên

xà nhà, cả người đầy mùi rượu

không

thèm nhúc nhích, như là

đã

chết.

Tiếng khóc loáng thoáng xuyên thấu qua cửa sổ khép hờ truyền vào, nam tử

trên

giường gạch đột nhiên đứng lên, cầm ấm trà

trên

bàn lên mạnh mẽ ném xuống đất, "Bùm" vỡ vang

một

tiếng, sau đó nam tử gầm lên, "Khóc cái gì khóc, ngươi thiếu ăn hay là thiếu uống, câm miệng."

Nữ tử bên giếng nước bị dọa rớt chày gỗ, nàng cắn chính mu bàn tay mình

không

tiếng động rơi lệ.

Trong thoáng chốc, trong sân yên tĩnh giống như nhà xác,

một

lát sau,

âm

thanh côn trùng bắt đầu rả rích kêu vang lên, tiếng nữ tử khóc càng lớn.

Nam tử túm lấy mái tóc bết dính của mình, đặt mông ngồi

trên

bậc cửa,

không

kiên nhẫn

nói: "Tú Ngọc, rốt cuộc ngươi

đang

khóc lóc cái gì? Ta viết thơ soạn nhạc

không

kiếm đủ tiền cho ngươi được ăn sung mặc sướиɠ, ngươi cảm thấy uất ức đúng

không?"

Ninh Tú Ngọc vội vàng lắc đầu, nhặt chày gỗ lên tiếp tục nện vào xiêm y, giọng

nói

vẫn còn thoáng nghẹn ngào, "Chỉ cần

đi

theo chàng, thϊếp

không

quan tâm là ăn sung mặc sướиɠ hay là ăn cơm rau dưa. Thϊếp khóc là vì

không

muốn thấy chàng ngày càng chán chường, biểu ca, chàng là trạng nguyên lang, nàng ta lại hận chúng ta đến vậy,

không

tiếc phá hủy chàng. Nàng ta phá hủy chàng rồi, bản thân nàng ta lại vẫn gả vào hầu môn như cũ, ông trời đúng là

không

công bằng."

Lục Mạo cười lạnh hai tiếng, "Công bằng? Thế gian này còn có công bằng sao?"

nói

xong,

hắn

đứng lên vào phòng, tử quẳng mình lên

trên

giường nhắm mắt ngủ.

Ninh Tú Ngọc lau lau tay lên tạp dề, đứng lên

đi

vào theo, "Biểu ca, chàng là cháu ruột của Đại lão gia, lúc ban đầu ở trong phủ Đại lão gia cũng rất coi trọng chàng,

không

bằng chàng

đi

cầu cầu xin Đại lão gia chuyển đổi hộ tịch cho chúng ta

đi, thϊếp

không

muốn sống ở chỗ này nữa."

Ninh Tú Ngọc lại khóc, đứng ở dưới giường gạch lau nước mắt, “Chàng từ sáng đến tối

không

về nhà, thϊếp chỉ ở nhà ngây ngốc

một

mình, những tên lưu manh vô lại kia

không

phải là đến viện chúng ta ném đá

thì

chính là đập cửa, cách tường ngăn nhục mạ thϊếp còn

không

tính, bọn họ



ràng coi thϊếp như kỹ nữ ở nhà cách vách kia."

"Ta buồn ngủ, ngươi có thể để cho ta ngủ ngon được

một

giấc hay

không." Lục Mạo tức giận, quắc mắt, Ninh Tú Ngọc sợ ngã xuống đất,

một

thoáng tái mặt sau đó khóc lớn, khóc

không

kềm chế được.

Lục Mạo hung hăng lau mặt

một

cái, mang giày vải vào liền

đi

ra ngoài.

Ninh Tú Ngọc ôm bắp đùi Lục Mạo, khóc lóc

nói: "Chàng lại muốn

đi

tìm Phượng Lâu Xuân kia có phải hay

không, ta

không

cho chàng

đi."

"Cút!" Lục Mạo cực kỳ phiền,

một

cước đá văng Ninh Tú Ngọc đến cửa liền

đi.

Ninh Tú Ngọc bổ nhào

trên

mặt đất gào khóc.

- -

Bên sông Tần Hoài, ngọn đèn sáng chói như sao, tối nay Hồi Xuân lâu vẫn tấp nập như những ngày trước, khách kéo đến nhiều như mây, các



nương đều bận rộn đến mức chân

không

chạm đất.

Nhưng tối nay hoa khôi Phượng Lâu Xuân lại nhàn rỗi, kỹ nữ cũng có lúc nghỉ ngơi, hôm nay đến phiên Phượng Lâu Xuân điều dưỡng thân thể, ở cửa treo tấm bảng gỗ màu đỏ.

Màn lụa hồng, móc khóa

nhỏ

bằng vàng, Phượng Lâu Xuân mặc

một

bộ quần áo đỏ lười nhác ngả vào cạnh giường, giữa giường Lục Mạo

đang

nằm nhắm mắt dưỡng thần.

“Lại bị vị biểu muội nhà ngươi khóc nháo phải

không.”

Lục Mạo "Ừ"

một

tiếng thở dài

một

hơi, nghĩ tới Ninh Tú Ngọc đối với Phượng Lâu Xuân vừa hiểu lầm lại còn nhục mạ, Lục Mạo chỉ cảm thấy lòng tràn đầy áy náy.

"Y Y, để nàng phải chịu uất ức rồi."

Phượng Lâu Xuân lắc đầu, "Ta có gì uất ức đâu, nếu

không

phải là bởi vì ta, huynh cũng

không

đến mức này, ta còn muốn

đi

gặp Triều Dương quận chúa giải thích

một

chút, giữa huynh và ta

thật

không

phải là như nàng ấy nghĩ."

Lục Mạo cười lạnh, "không

phải bởi vì tại ngươi. Sáng mai nàng ta

sẽ

gả cho Lục Cửu, hòa ly mới vài ngày, nàng ta

đã

gả cho người khác, mà còn là gả cho Lục Cửu, nàng chẳng lẽ vẫn

không



trong đó có mờ ám sao?"

Phượng Lâu Xuân lại lắc đầu, "Ta cảm thấy Triều Dương quận chúa

không

phải là người như vậy."

"Nàng cũng ngốc giống như ta, ban đầu ta cũng cho là mình oan uổng nàng, nhưng

sự

thật

lại là ngày mai nàng ta

sẽ

gả cho Lục Cửu!" Lục Mạo chợt giương cao

âm

điệu đè nén tức giận.

"Huynh đừng nóng giận, này... Haiz, Triều Dương quận chúa

không

phải là hết lòng hâm mộ huynh sao, sao lại, sao lại nỡ lòng đối với huynh như vậy."

"Nàng ta thông đồng với Lục Cửu, trong lòng nào còn có ta, hừ, cũng chỉ là

một

tiện nhân lẳиɠ ɭơ ong bướm." Lục Mạo

không

chút nào che giấu khinh miệt.

"Haiz... Nếu muốn ta

nói,

thì

lòng ghen tuông của Triều Dương quận chúa cũng quá lớn rồi. Suy xét cho kỹ

thì

huynh quả

thật

không

làm nên sai lầm lớn gì, vậy mà nàng ấy lại nhất quyết

không

tha cho huynh, lòng dạ quá hẹp hòi." Phượng Lâu Xuân

không

đồng ý lắc đầu, "Lúc trước khi nhà ta chưa xảy ra chuyện, tổ mẫu ta

sẽ

giảng đạo lý cho ta, làm thê tử nhất định phải rộng lượng khoan dung..."

Nhắc tới quá khứ, ánh mắt Phượng Lâu Xuân ảm đạm, "Huynh ngủ

một

lát

đi."

Lục Mạo nắm lấy tay Phượng Lâu Xuân, thương tiếc hỏi: "Tìm được người nguyện ý vì phụ thân nàng lật lại bản án chưa?"

Phượng Lâu Xuân u ám cười

một

tiếng, tránh khỏi Lục Mạo

đi

ra ngoài.

Lục Mạo bỗng dưng cho chính mình

một

cái tát, ảo não cực kỳ, "Ngươi

thật

vô dụng."

- -

Hôm nay trời trong mây sáng, thời tiết tháng chín

không

quá nóng cũng

không

quá lạnh, ánh nắng tươi đẹp.

Lục Mạo cầm bầu rượu bị kẹp ở trong đám người nhìn Lục Cửu phía trước

đang

cưỡi con ngựa cao to, trước ngực mang theo hoa hồng, vẻ mặt cười sáng lạn. Ánh mắt Lục Mạo lộ vẻ khinh miệt, trong đầu lại

không

khống chế nổi nhớ tới tình cảnh

một

năm trước lúc

hắn

cưới Mộ Khanh Hoàng, ngày đó thời tiết cũng tốt, gió mát ấm áp dễ chịu,

hắn

mặc lễ phục chú rể giống như Lục Cửu,

trên

mặt

không

vui vẻ gì, phong thái cao ngạo, liếc mắt nhìn mọi người.

Hôm nay Lục Cửu thành chú rể, chỉ biết cười ngây ngô ngu xuẩn,

thật

mất mặt xấu hổ.

Ánh mắt từ

trên

người Lục Cửu dời

đi, chuyển hướng đến kiệu hoa phía sau, lúc này ngồi bên trong kiệu hoa là người

đã

từng là thê tử của

hắn... Lục Mạo mạnh mẽ đổ

một

ngụm rượu uống, có thứ gì đó trong lòng như đột nhiên nổ tung,

hắn

mạnh mẽ xông về phía trước vài bước liền bị

một

hán tử phía trước cho

một

cái tát đẩy trở về, "Chen lấn cái gì mà chen lấn, cút về."

Hán tử định thần nhìn lại mặt Lục Mạo, "Chao ôi" vỗ tay

một

cái cười ha hả, "Đây

không

phải là Quận mã gia ngày trước sao?"

Lá gan của Lục Mạo vừa mượn rượu tăng lớn lên nghe được câu này lại biến

nhỏ

lại, kéo kéo tóc xuống che mặt, vội vã bỏ chạy.

Vào đêm, trăng sáng leo lên cây sao, tân khách uống xong rượu mừng đều

đi

về. Mạc Viên, đêm tân hôn, Mộ Khanh Hoàng

đang

che khăn trùm đầu màu đỏ thêu long phượng trình tường ngoan ngoãn ngồi ở

trên

giường hỉ.

Tay Lục Cửu căng thẳng chảy đầy mồ hôi cầm lấy cây gậy

đang

định vén khăn lên

thì

chợt nhớ tới cái gì đó liền vội vàng hỏi: "Năm ấy đạp thanh, ta chặn nàng tại Phượng Nghi đình, nàng

đã

làm như thế nào? Mau trả lời ta."

Mộ Khanh Hoàng nghi hoặc "Ơ"

một

tiếng, "Khăn trùm này che lên

trên

đầu ta cực kỳ khó, chàng mau vén lên

đi, vén lên rồi chúng ta lại

nói

tỉ mỉ những chuyện xấu năm xưa mà chàng làm."

"không

được, bây giờ nàng lập tức trả lời ta."

Mộ Khanh Hoàng bật cười, trêu ghẹo

nói: "Đêm động phòng hoa chúc chàng nhất định phải để ta nhớ tới những chuyện xấu năm xưa chàng làm đối với ta à?"

"Tối nay

không

động phòng quỳ bàn giặt cũng được, mau

nói

đi."

Mộ Khanh Hoàng "Xì" cười

một

tiếng, "Ở đâu học được, quỳ bàn giặt là có ý gì?"

"Đừng đánh trống lảng mau trả lời ta."

Bên dưới khăn trùm đỏ, Mộ Khanh Hoàng lén bĩu môi, nhớ đến những chuyện vô liêm sỉ mà Lục Cửu

đã

làm

thì

tức giận: "Ta để Ngọc Loan Ngọc Châu trực tiếp hắt nước trà lên mặt chàng, ai bảo lúc trước chàng cùng đám đồng bọn của chàng cầm lấy kiếm gỗ chọc làm ta sợ, lại phô trương thanh thế chết sống

không

dám tiến vào Phượng Nghi đình, cuối cùng mang theo nhóm tiểu tử thối bọn họ bỏ chạy."

Mặt Lục Cửu đỏ bừng, gấp rút đẩy khăn trùm đỏ ra, thấy quả đúng là Mộ Khanh Hoàng, lòng thấp thỏm cuối cùng cũng để xuống, cười lớn

một

tay ôm lấy Mộ Khanh Hoàng ở trong phòng xoay

một

vòng, "Tiểu phượng hoàng nàng rốt cục

đã

là vợ ta."

Mộ Khanh Hoàng sợ hãi ôm chặt Lục Cửu, nện vai

hắn, "Chàng mau buông ta xuống, đừng xoay, choáng đầu ta."

Lục Cửu vội vàng ôm Mộ Khanh Hoàng đến

trên

giường, sờ sờ mặt, sờ sờ lỗ tai, ngây ngô cười

nói: "Quả nhiên là tiểu phượng hoàng của ta."

"Còn có thể là người khác giả thành?"

"Biết đâu nàng đổi ý, lại lấy nha đầu của nàng gả thay nàng, khi ấy

không

phải ta

sẽ

khóc chết sao?"

Mộ Khanh Hoàng

không

còn gì để

nói, nhìn Lục Cửu: “Chàng chắc

đã

đọc quá nhiều thoại bản."

Hai người ánh mắt giao nhau, trong cái nhìn nóng bỏng của Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng đỏ mặt, đẩy Lục Cửu ra xuống giường

nói: "Ta

đi

tháo mũ phượng."

Phòng ngủ của Lục Cửu vốn treo màn lụa mỏng màu xanh lục, vật dụng trong phòng đều làm bằng gỗ đàn màu đen, khắp nơi đều thấy lạnh lẽo, sau khi làm phòng cưới, màn xanh lục đổi thành màn lụa hồng, phía bên phải giường lại bày

một

bàn trang điểm rất lớn,

trên

bàn trang điểm đặt các hộp phấn son, hộp trang sức cùng

một

lọ hoa tươi, vốn là

một

căn phòng lạnh lẽo thoáng chốc trở nên ấm áp tươi vui đượm mùi nữ nhân.

"Ta tới giúp nàng." Lục Cửu rất vui vẻ đuổi theo, trong lòng

đã

nghĩ kỹ sáng sớm ngày mai

sẽ

vẽ mi cho tiểu phượng hoàng, tiểu phượng hoàng lông mày vừa dài vừa đẹp, đuôi lông mày nhọn như khói, dường như còn có tiên khí.

"không

cần chàng." Mộ Khanh Hoàng đẩy Lục Cửu

một

hồi nhưng chỉ vô ích.

Lục Cửu nghiêm túc uy hϊếp, "không

để cho ta giúp ta liền hôn nàng."

"Xấu quá, uhm..."

P/s: Chúc các nàng buổi tối vui vẻ

Hơi tiếc là truyện này thiếu thịt. Ta muốn thịtttttt